TƯ PHÀM - Trang 56

Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, một trận lá kêu "xào xạc", Văn Thư nhìn

hắn dựa trên tháp đọc sách như thường lệ, quyển sách che mất con ngươi
màu tím bạc, mái tóc thật dài dùng mão buộc lên lại rơi xuống thẳng tắp, rũ
trên sa y, nổi bật hoa văn hình mây tản ra. Tiếng lá qua đi lại là yên ắng,
tiếng nước nhỏ dưới hiên lọt vào tai, "tí tách", tựa như nhỏ xuống lòng Văn
Thư.

Sắp đến giờ lành rồi nhỉ? Nói không rõ là vui hay buồn.

"Trà nguội." Úc Dương Quân đột nhiên nói.

Văn Thư cả kinh, vội vàng hồi phục tinh thần nhìn, trên chiếc bàn con

trước tháp đặt một chung trà, đưa tay chạm qua, quả nhiên đã sớm mất độ
ấm.

"Mất hồn rồi sao?" Con mắt tím bạc từ trong sách nâng lên, trong mâu

quang lóe sự không hài lòng.

"..." Văn Thư vừa muốn trả lời, trong mắt chợt lóe, liền nói không nên

lời được nữa.

Nói ra với tâm tình như thế nào đây, tựa hồ chờ đợi đã lâu rốt cuộc đã

chờ được kết quả trong dự kiến của y, lại giống như đã dùng hết tâm tư để
cầu khẩn, nhưng vận rủi vẫn buông xuống như xưa.

Chân trời vút qua một đám mây đỏ, chớp mắt người đã đứng cạnh cửa.

Hỉ bào đỏ tươi, tấn hoa đỏ tươi, làn môi đỏ tươi, chỉ có sắc mặt là trắng
bệch.

"Công chúa..." Văn Thư cất tiếng gọi nàng.

Liễm Diễm giống như mắt mù tai điếc, chỉ mở to mắt bước từng bước

về phía Úc Dương Quân. Đã đánh mất e thẹn ngượng ngùng của bước hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.