TƯ PHÀM - Trang 73

Ánh mắt Úc Dương Quân đảo qua, Văn Thư liếc mắt đi không nhìn tới

vẻ mặt hắn, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng
sau khi xong việc thì là bụi về bụi, đất về đất, từ đó không còn lại nữa, một
tia hy vọng cuối cùng.

Hy vọng thật sự chỉ có một tia.

~*~

Dưới gối phát đau, tay cũng cứng ngắc đến như có gánh nặng ngàn

cân, chỉ mỗi động tác đưa tay lau mồ hôi, đã làm cho thân thể muốn đứng
lên cũng phải mệt mỏi trải qua một trận đau nhức. Từ từ dựng thẳng người
dậy, ngút tầm mắt là màu trắng ùn ùn kéo đến, trong cung điện to như thế
giống như chỉ dùng tầng tầng giấy trắng thật dày trải ra, đầu gối quỳ lên tựa
hồ còn muốn trũng xuống vài phần. Cầm lấy một tờ rơi xuống trước mặt
xem, trên tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết chi chít: "Vô danh thiên địa chi
thủy; hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu...",
"Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tương phi tương,
tắc kiến Như Lai..."(*)

Ánh mặt trời ấm áp giữa trưa xuyên qua bóng cây trùng điệp rọi vào

nghiêng nghiêng, rọi đến trên giấy thành đốm đốm hoàng kim, chữ viết
trong ánh sáng mờ đi, chữ viết ngoài ánh sáng còn lẫn vào tăm tối, khí lạnh
nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng cuốn đến, ngay cả nét mực khô trên giấy
cũng ẩm ướt, tựa như muốn cố gắng níu kéo ngón tay vội vã phất qua rồi
lại vô lực giữ lấy, chỉ có không cam tâm để cho nó mang đi chút vết tích
của mình.

Ngày ấy Xích Viêm đi rồi, Úc Dương Quân bèn đưa Văn Thư đến tẩm

điện của hắn, Văn Thư đang nghi hoặc, tay áo tím của hắn khẽ tung, trong
điện như đổ tuyết ào ào rơi xuống vô số trang sách tán loạn, chất chồng trên
đất, cuối cùng phủ quá bàn chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.