TƯ PHÀM - Trang 75

Một ngày lại một ngày, toàn bộ hoạt động đều gần như máy móc, mệt

mỏi đến ngay cả một câu "Phải" cũng không buồn trả lời hắn. Mà hắn vẫn
hỏi từng ngày từng ngày, vẻ mặt ngày qua ngày còn khó coi hơn.

Từ nhỏ đã không có kẻ dám làm trái lời hắn, Lão Thiên Quân là một

người dễ dãi đến không bận tâm ai, cho dù là ruột thịt của mình cũng là khi
cao hứng mới gọi hắn đến nhìn một cái. Hắn lớn lên trong khúm núm vâng
dạ của mọi người, ngay cả Thiên đế cũng không làm khó dễ gì hắn, thì
trong trời đất sao lại có thứ hắn không thể nắm trong tay?

Ngày ấy Xích Viêm cẩu thả tùy tiện xông vào trong điện hắn mở

miệng đòi người, luôn mồm "Văn Thư bằng lòng đi theo ta", cả đám người
Bá Ngu tò mò chuyển tầm mắt tới trên mặt hắn, hắn giống như bị quăng
cho một cái tát ngay trước công chúng, giận từ trong tim. Một Thiên nô
phàm nhân nho nhỏ, lấy cái gì đến chống đối hắn đường đường là Thiên
Quân? Càng không nói đến lời hứa trước kia y đã tự mình ưng thuận phải ở
lại Thiên Sùng Cung cho đến khi khói tản tro bay.

Xưa nay chỉ có Úc Dương Quân hắn nói không cần, ai dám nói không

cần hắn? Huống chi là phàm nhân luôn quá mức thuận theo này, vậy mà lại
có lá gan dám làm trái chủ tử hắn đây.

Đối diện với giấy trắng giống nhau từng trang từng trang, khi mệt mỏi

đến tận cùng thì ngay cả suy nghĩ cũng không thể, Văn Thư chỉ cảm thấy
trước mắt thình lình hạ xuống một vệt bóng đen, từ từ ngẩng đầu nhìn, cằm
đã bị giữ, cảm nhận được kích thích từ đau đớn, thần trí thanh tỉnh một
chút, vì thế khóe miệng lại theo thói quen muốn nhoẻn lên thành độ cong
ấy: "Thiên Quân."

"Tân chủ tử của ngươi thật đúng là để tâm ngươi, hàng ngày đến đòi

người." Khẩu khí của hắn lúc nào cũng lạnh lùng, mang theo chút tình tự
không biết tên, tựa như nôn nóng, lại tựa không kiên nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.