TƯ PHÀM - Trang 77

"Thiên Quân!" Có thứ ướt và mềm chuyển động ở bên gáy, Văn Thư

không nén nổi hoang mang.

"Nói với chủ tử như vậy sao?"

Tức giận và căm hận theo răng nhọn cùng đôi tay lướt đi trút hết ra,

vạt áo bị xé mở, ra sức giãy giụa chẳng qua chỉ càng khiến quần áo bị cọ
xát tuột đi. Cái lưỡi mềm mại từ giữa cổ trượt xuống một đường, lưu lại
trên lồng ngực từng đường từng đường vết nước nhiễm dâm quang. Thân
thể bên dưới không kháng cự nữa, chỉ có thể không ngừng run rẩy, Úc
Dương Quân dường như đã kiềm giữ cả người mềm nhũn của y, động tác
không khỏi càng lúc càng lớn mật, muốn từ trên vẻ mặt quật cường của y
nhìn thấy vết tích tan vỡ.

"Ngươi nói Thiên Sùng Cung ta đây thế nào?" Mà cho phép ngươi đi

đến tự nhiên như vậy?

Thanh âm trộn lẫn oán hận như quỷ mị vang lên bên tai, không giãy

giụa được nữa, Văn Thư lắc đầu nói: "Chủ tử, thả ta đi." Thản nhiên trên
mặt đã đổ vỡ thành một phiến thần sắc tàn tro.

"Ngươi dựa vào cái gì?" Hắn ngẩng đầu, trong mắt vẫn là một mảng

tím lạnh như băng.

Rồi lại cúi đầu, hung hăng cắn lên thứ nhô tra trước ngực y, đưa tay

kéo tuột quần áo y.

"Thứ của bổn quân, chỉ có bổn quân nói không cần." Động tác ác ý lại

theo xâm nhập vỗ về chơi đùa dần dần trở nên có chút khác biệt, ngón tay
dán lên da thịt lướt đi, dục vọng dâng lên đã chiếm được thỏa mãn, lại từ từ
sinh ra khao khát lớn hơn nữa. Rất muốn, rất muốn... thân thể dưới thân này
luôn luôn là của hắn, luôn luôn thuộc về Úc Dương Quân hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.