TƯ PHÀM - Trang 78

Tóc bạc thật dài rũ xuống, dưới sợi tóc ngổn ngang, trên gương mặt

vốn tuấn lãng xuất trần là tức giận, thù hận, thô bạo và cấp bách hỗn loạn
đan xen vào nhau, hình thành một loại méo mó đáng sợ.

Khoảnh khắc bị thô lỗ tiến vào đó, Văn Thư chỉ cảm thấy cơ thể giống

như bị xé rách thành hai nửa, đau đớn nóng bỏng cùng sắc nhọn xuyên qua
toàn bộ thân người, mày nhăn đến không thể nhăn thêm được nữa, hàm
răng nghiến chặt cắn vào môi. Trang giấy bạc phơ lượn lờ trước mắt, nhớ
tới khi lần đầu tiên quỳ gối trên đá bạch ngọc của Thiên Sùng Cung, cũng
là như vậy, khắp người một phiến u lạnh, miên man đến toàn bộ cảm xúc
đều chôn vùi vào trong băng giá.

"Ngươi trốn không thoát đâu..." Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn

của hắn, khẳng định mà cuồng vọng. Đôi tay Úc Dương Quân gắt gao siết
chặt thắt lưng y, đỡ lấy chuyển động cuồng loạn không ngừng khẳng định
độc chiếm của hắn đối với y.

Văn Thư chậm rãi quay đầu, đối lại với con ngươi hắn, tuyết rơi trong

con mắt tím bạc đều đã hóa thành dục hỏa nặng nề. Lại chậm rãi dời mắt đi,
dưới thân là huyền ngữ Đạo gia, thất tự chân ngôn Phật Tổ, trên pháp lý
thiêng liêng mà lại làm chuyện như vậy, nếu Phật Tổ biết được, chẳng rõ sẽ
có cảm tưởng thế nào.

"Úc Dương Quân, mọi chuyên luôn là vạn nhất."

Một khắc sau, hết thảy giác quan đều chìm vào trong đau đớn...

~*~

Cách ngày hắn lại đến, Văn Thư vẫn như trước chìm trong biển giấy

như đại dương mênh mông khổ sở kiếm tìm. Úc Dương Quân tựa cạnh cửa
nhìn. Khi mất kiên nhẫn, ống tay áo khẽ phất liền lại có vô số trang giấy từ
trời rơi xuống, nhưng Văn Thư vẫn miệt mài sắp xếp, bóng dáng màu xanh
sắp bao phủ trong giấy trắng rơi lả tả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.