TƯ PHÀM - Trang 74

"Chẳng phải muốn đi sao? Vậy sắp xếp mau lên một chút đi." Hắn tựa

vào khung cửa châm biếm nhìn Văn Thư, "Đừng làm cho tân chủ tử của
ngươi sốt ruột."

Văn Thư thấy lạnh lùng trong mắt hắn bị oán độc từng chút một thay

thế, lẳng lặng hỏi hắn: "Thiên Quân quả thật sẽ giữ lời sao?"

Sắc mặt hắn trầm xuống, vung tay bổ đến.

Khóe miệng đau đớn, Văn Thư dõi theo con mắt ngùn ngụt lửa giận

của hắn, chậm rãi nói: "Thiên Quân chớ nên nói không giữ lời."

"Coi chừng tân chủ tử của ngươi chờ lâu lại quên mất ngươi." Úc

Dương Quân tránh đi ánh mắt Văn Thư, lạnh giọng nói. Không cất một lời
tựa ở cạnh cửa nhìn Văn Thư chầm chậm quỳ gối, xem qua giấy rải trên
mặt đất, lại so sánh, tìm kiếm từng trang từng trang.

Giấy trắng vô số, mênh mông, quyển sách đóng bộ thành tập bị tháo

tung thành từng tờ chờ y nhất nhất tìm ra bọn nó, phân loại, sắp xếp. Đã
không biết là ngày thứ mấy, vùi đầu ở chỗ này níu chặt một tia hy vọng,
quên ăn quên ngủ, mấy ngày mấy đêm cũng sắp phân không rõ, bề dày
thảm giấy dưới đầu gối không giảm đi một mảy may, từng bước từng bước
dịch chuyển, đầu gối trũng xuống giữa trang giấy. Thỉnh thoảng rướn thẳng
lưng thở một hơi, bốn phía vẫn là biển giấy mờ mịt, mà y tựa như kẻ gặp
nạn bị vây khốn ngay giữa biển, ngỡ ngàng ở trong biển nhìn quanh, rốt
cuộc bị đại dương nuốt chửng.

Úc Dương Quân lúc nào cũng tựa cạnh cửa thờ ơ nhìn: "Còn muốn

đi?"

Văn Thư nói: "Phải."

Ống tay áo hắn vung lên, sách vở thu xếp lại thành tập như bướm

trắng tung bay trong tẩm điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.