TƯ PHÀM - Trang 96

trên chiếc cánh trắng nhuốm đầy vết mực, chính là trang sách bị xé nát.
Văn Thư cúi đầu xem xét, biển giấy mênh mông ngập đất sắp phủ quá bàn
chân.

"Ngươi trốn không thoát đâu." Thanh âm quen thuộc ghé sát bên tai,

trong khẩu khí ngạo mạn mang theo vài phần đùa cợt.

Văn Thư kinh hãi quay đầu lại, đối diện một đôi mắt đẹp đẽ, trong

khói tím lóe ra màu bạc ngạo khí.

"Không đâu!" Văn Thư ngồi bật dậy, trên trán một trận lạnh lẽo. Lại là

nằm mơ, toát ra cả người mồ hôi lạnh.

Không buồn ngủ nữa, dưới đèn tùy tay lật vài trang sách, phiền muộn

đến một chữ cũng không xem được vào trong mắt. Bèn dứt khoát phủ thêm
một kiện áo mở cửa muốn ra ngoài một chút.

Cảnh đêm nơi đồng quê quạnh quẽ nhưng không yên tĩnh, côn trùng

kêu "rích rích" từ trong bụi cỏ truyền tới, người đã ngủ yên, những sinh
linh khác lại đang hoan lạc. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa xen lẫn trong
đó, chốc chốc liền bị vùi lấp, xa xôi đến tựa như từ bên kia núi truyền đến.
Mây trôi chân trời che đi một nửa vầng trăng, bóng cây lắc lư, rọi xuống
trên mặt những đường nhấp nhô cao thấp thành mấy khối hình dáng khó
hiểu đen sì. Chạc cây bị kéo dài vặn vẹo vươn duỗi người ra không theo
quy luật, quỷ dị giống như ma quỷ dạ hành.

Văn Thư dạo bước không mục đích, đi vượt qua trước cửa thẩm

nương nhà bên, xuống cầu gỗ nhỏ, hai gốc cây hòe già chia nhau đứng
trước cửa thôn bất tri bất giác bị y bỏ lại sau lưng. Bước chân tùy ý đáp lên
đường mòn, hai bên là cỏ dại cao cỡ nửa người, gốc hoa trong bóng tối nở
ra hai ba đóa trắng dã, con đường mòn chật hẹp như ruột dê nhỏ nhỏ cong
cong. Sương mù màu trắng tản ra như có như không, bóng đen phía trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.