TƯ PHÀM - Trang 99

cũng không thể làm chậm lại nửa phần. Còn có từng trận đau buốt chẳng
biết từ đâu loạn chuyển trong tứ chi xương cốt, ôm cứng thân người cũng
chẳng được ích gì.

Một lát sau, đau đớn và hàn ý có phần giảm bớt, Văn Thư chậm rãi

đứng lên, nhìn quanh bốn phía, mới phát giác gốc hòe lớn chia nhau đứng
trước cửa thôn ở ngay sau lưng y, con đường hẹp quanh co và cỏ dại khắp
nơi mới gặp vừa rồi đều là ảo mộng do nữ quỷ kia tạo nên.

Cố chống người đi vào trong nhà, bước đến giữa cầu gỗ nhỏ, một dòng

sông nhỏ đưa đẩy dưới cầu. Mây trôi trên trời tản ra, một vầng trăng sáng
vằng vặc tỏa ánh. Văn Thư vô tình nghiêng người liếc mắt xuống sông,
lòng sông phản chiếu một gương mặt mất đi huyết sắc, giữa chân mày một
vệt Long ấn rõ ràng còn lấp lóe tử quang. Hô hấp ngưng trệ, tim như bị bỏ
xuống Huyền Nhai sâu vô cùng tận. Khuôn mặt ở lòng sông đó trắng bệch
đến giống như tấm áo trắng của nữ quỷ vừa rồi, dưới tử quang yếu ớt vô cớ
sinh ra vài phần quỷ ý.

Cơ hồ là lúng túng đẩy cửa phòng mình ra, Văn Thư thắp sáng đèn cầy

nhìn vào mình trong kính. Giữa đầu mày, nơi ngày ấy ngón tay hắn điểm
lên, có một con rồng năm ngón đang dữ tợn nhìn y. Ngón tay vô lực giữ lấy
gương, mặc cho nó rơi xuống đất. Nhìn lại hình phản chiếu trong mảnh vỡ,
con rồng kia đang từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt không
còn sinh khí.

"Ngươi trốn không thoát đâu." Thanh âm trong mộng lần nữa vang lên

bên tai.

Mấy ngày sau, Xích Viêm tới thăm Văn Thư, vừa vào cửa đã bị sắc

mặt tái nhợt của y làm cho hoảng sợ, vươn tay tìm đến mạch của y: "Làm
sao vậy? Làm sao vậy? Sao mà lại thành cái bộ dáng như quỷ này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.