TỨ QUÁI TKKG - Trang 104

cũng bước được vào phạm vi nhà bếp. Ngay tại đây hắn giật nảy người lùi
lại trong bóng tối vì… trời ạ, một bóng đàn bà to béo đang lao ra với hung
hãn có dư. Mụ mặc áo choàng trắng, tóc đen nhánh, hai cánh tay mập ú.
Tiếng rống the thé của người đàn bà Italia hộ pháp giữa khung cảnh nửa tối
nửa sáng nghe càng rùng rợn:
- Đồ chó đẻ. Cút ngay. À, mày vẫn còn lỳ… được…
Mụ gần như đè hết thân thể kềnh cành lên một cái bóng thấp lùn nhỏ xíu.
Tarzan chỉ nghe “ẳng” một tiếng thảm thiết. Âm thanh quen thuộc đến nhói
tim. Trời đất, con Oskar đó, nó mê mẩn đám xí quách gần cái thớt trơn
bóng đến nỗi gần cụp xương sống vì mụ đàn bà to béo đè lên, mà răng vẫn
cắn chặt cục xương không chịu nhả ra. Nó đưa mắt trừng trừng về phía đối
thủ nhằm ước lượng một cuộc tử chiến sống mái.
Mụ Italia lại gầm lên như sắp cháy nhà:
- Đồ súc vật. Bà… giết mày.
Tarzan chưa kịp can thiệp thì cánh cửa hậu nhà bếp bật mở. Mario
Frasketti chường khuôn mặt đầy xương xẩu ra với cái miệng méo xệch:
- Đi vào Maria, ai cho phép mụ ra đây?
- Thưa ông chủ Mario, cái con chó… chết…
Ông chủ Frasketti gằn giọng giận dữ:
- Mụ là người làm công hay bà chủ hả? Con chó một mắt này để tôi giải
quyết. Công chuyện tôi giao mụ làm đến đâu rồi? Hả? Món hàng đặc biệt
đã được cất đúng chỗ chưa? Tôi…
- Dạ thưa ông Mario, đâu đã vào đó hết. Tôi thề không bao giờ rời món
hàng.
- Tốt! Không đi vô, còn chần chờ gì nữa.
Tarzan từ trong chỗ nấp muốn bật cười khi thấy mụ đàn bà run cầm cập,
nhưng hắn bịt miệng kịp, vì… Chúa ơi, hãy nghe những lời mụ đang lắp
bắp:
Thưa ông chủ, người khách… hai tuần trước đã tới. Ông ấy… chờ ông
chủ ở phòng khách…
- Sao? Mụ Maria chuồn một mạch. Tiếng “Sao?” của Mario Frasketti
mụ đã quá rành. Gã luôn luôn sử dụng tiếng đó đi kèm với hành động bạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.