TỨ QUÝ CẨM - Trang 1020

A Vụ bắt đầu từ lời đề bạt: “Mấy lời đề bạt này không phải là giả, mấy

vị như Hoàng tiên sinh, Định Chân đại sư cũng cho rằng bức tranh này là
thật, chỉ là khi họ thưởng lãm bức tranh đã bỏ sót một chi tiết nhỏ.”

A Vụ bước đến giữa bức tranh có vẽ cảnh náo nhiệt của kinh thành.

“Hai người xem này, có một tên tiểu nhị trong tiệm dùng tay ra dấu số sáu
(âm “liu”), miệng cũng có khẩu hình là “liu”.”

Sở Mậu và Tô Mậu nhìn theo ngón tay A Vụ chỉ và cùng gật đầu, khẩu

hình của tên tiểu nhị đó đúng là “liu” thật.

“Thế thì có gì không đúng?” Tô Mậu hỏi.

“Bức tranh này được vẽ thời bây giờ đương nhiên không có gì sai,

nhưng ở thời Nam triều, họ sẽ không nói “liu” như chúng ta, mà sẽ nói là
“lu”.”

Sở Mậu và Tô Mậu nghe xong đều trầm ngâm không nói.

A Vụ nói tiếp: “Bức tranh này vẽ đến vài trăm nhân vật, trang phục,

biểu cảm, động tác đều vô cùng tinh tế, không có sự lặp lại, Trương Đoan
tiên sinh không có lý gì mà phạm phải một sai lầm như vậy. Thế nên thiếp
mới nói, bức tranh này là giả.”

A Vụ và Sở Mậu nhìn nhau, thấy trong ánh mắt hắn mang ý cười nên

nàng biết hắn đã đồng tình với suy nghĩ của nàng.

Còn Tô Mậu thì chắp tay cúi người xuống nói với A Vụ: “Tạ ơn Vương

phi đã chỉ giáo.”

A Vụ vội nói: “Không dám, không dám.” Tuy nhiên, trong lòng nàng

không khỏi tự đắc vì đã áp chế được vị chủ nhân đứng đầu của Hư Bạch
Trai, chút hư vinh này chính là một trong những khuyết điểm nho nhỏ mà
một tài nữ như nàng không thể kiềm chế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.