TỨ QUÝ CẨM - Trang 1092

sau lưng hắn, đợi nàng nhận ra điều này thì việc đã rồi, đành phải vội vàng
nghĩ ra một câu để chuyển sự chú ý của Sở Mậu.

Tuy nhiên, cái câu nhảy vào đầu A Vụ chẳng phải là câu hay ho, trong

lúc luống cuống, nàng chẳng nghĩ gì nên buột miệng: “Mấy thái giám đó đi
tiểu thế nào?”

A Vụ vừa nói dứt lời, Sở Mậu đang có chút buồn bực trong lòng cũng

ngớ người, đúng là đã bị A Vụ thay đổi sự chú ý.

Lúc này, A Vụ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình đi.

Sở Mậu ngẩn người trong giây lát mới hiểu ra, thì ra A Vụ không hiểu

gì về mấy thứ này. Đương nhiên, hắn cũng nhanh chóng hiểu rằng A Vụ
không hiểu mới là bình thường.

“A Vụ, thái giám tịnh thân không phải là bỏ rễ đi, mà là...” Sở Mậu

cười nhỏ.

“Chàng đừng nói nữa.” A Vụ đột ngột dùng hai tay che mắt, giọng cầu

xin. Thì ra, ban đầu Sở Mậu đã nghe thấy rõ nàng nói gì, nhưng vẫn một
mực truy hỏi, rõ ràng là muốn nàng nói ra. A Vụ có ngốc thế nào thì cũng
hiểu được lúc này Sở Mậu có ý gì.

Tuy Sở Mậu vẫn đang nói gì đó, nhưng A Vụ không muốn nghe và

cũng không nghe rõ, nàng bịt chặt hai tai, đầu vùi vào trong chăn, miệng kêu
lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thiếp không muốn nghe, thiếp không
muốn nghe!”

Trong đầu của A Vụ lúc này không hiểu tại sao lại xuất hiện sự việc

của đêm đó, nàng đứng ở ngoài phòng của Vương Thị, nghe thấy cô ta và
Vinh tam gia... Đây là ác mộng suốt đời của nàng, chỉ cần nghĩ đến thôi là
nàng lại run rẩy, vì chuyện này mà nàng đã đổ bệnh rất lâu. A Vụ có phản
ứng mạnh như vậy, thứ nhất là vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng thực sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.