TỨ QUÝ CẨM - Trang 1093

không ngờ nó lại như thế; thứ hai người trong cuộc lại chính là cha nàng,
đương nhiên nàng không thể chịu nổi. Đến nay, cửa ải này nàng vẫn chưa
thể vượt qua.

Sở Mậu vén chăn lên thì thấy sắc mặt của A Vụ đã trắng bệch, miệng

run run, không phải là vẻ mặt xấu hổ, mà là sợ hãi. Điều khiến A Vụ sợ hãi
không phải là những lời liên quan đến thái giám, mà chính là nàng nhận thấy
việc mà Sở Mậu sắp làm với mình.

“A Vụ...”

A Vụ có lẽ mãi mãi không biết được rằng ánh mắt của mình lúc này bơ

vơ và sợ hãi đến thế nào, như muốn giội một gáo nước lạnh vào trái tim của
Sở Mậu, nàng nghe tiếng gọi thì ngước mắt lên nhìn Sở Mậu, ngón tay bất
giác túm chặt chăn.

“Ngủ đi, ngày mai nàng sẽ phải vất vả đấy.” Sở Mậu nằm lùi ra, cách A

Vụ ít nhất một cánh tay.

A Vụ thầm thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi Sở Mậu nằm quay lưng lại,

nàng mới từ từ buông lỏng ngón tay đang túm chặt chăn, vì túm lâu nên khá
tê mỏi.

A Vụ nhìn chăm chăm vào lưng của Sở Mậu, khẽ thở dài một tiếng,

cảm giác những tháng ngày sau này có lẽ sẽ phải chịu khổ rồi. Nàng đâu có
ngờ một Kỳ Vương điện hạ thanh cao là thế cũng có những ham muốn tầm
thường của nam giới. Nhưng dù A Vụ có thất vọng thế nào thì họ vẫn là vợ
chồng, chẳng thể trốn tránh được lâu. Lúc này, nàng có một ý nghĩ viễn
vông rằng có người nào đó to gan lớn mật muốn chọc giận nàng, tức quá
đem phế luôn thứ đó của Sở Mậu đi.

A Vụ cứ nghĩ mình sẽ mất ngủ cả đêm, nào ngờ mở mắt ra lần nữa thì

Sở Mậu đã đi đánh quyền về rồi. A Vụ nhớ ra hôm nay có khách đến phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.