TỨ QUÝ CẨM - Trang 1101

để bản thân rơi vào “hang hùm miệng rắn”? Nhưng đã đến nước này rồi thì
nàng không thể rút lui được nữa, dù trong lòng đang mắng té tát Lý Diên
Quảng.

Nếu Lý Diên Quảng biết được suy nghĩ của A Vụ thì chắc chắn sẽ lớn

tiếng kêu oan, ông ta đâu phải người dám tùy tiện cho mọi người vào Băng
Tuyết Lâm, lại còn dẫn vào tận phòng ngủ của điện hạ? Thân phận của một
Vương phi cũng chẳng dọa nổi ông.

Thực ra, A Vụ cũng biết thói quen của Sở Mậu, khi ngủ mà bị người

khác làm cho tỉnh giấc sẽ khó ngủ lại, lúc này hắn sẽ bực bội khó chịu, ai
gặp thì người đó coi như xui xẻo. A Vụ băn khoăn nghĩ không biết có nên
bảo Lý Diên Quảng vào gọi thử không, nhưng rồi lại nghĩ đắc tội với Lý
Diên Quảng không có lợi chút nào, ngộ nhỡ lần sau muốn đến Băng Tuyết
Lâm thì sẽ không dễ dàng như thế này nữa.

Thế nên, nàng bước vòng qua tấm bình phong, nhìn qua tấm màn thấp

giọng hỏi: “Điện hạ, chàng ngủ chưa?”

Bên trong không có động tĩnh gì, A Vụ đang chuẩn bị thu chân bước ra

thì nghe thấy giọng trầm thấp đặc biệt và hơi khàn khàn của Sở Mậu: “Sao
nàng lại đến đây?” A Vụ thậm chí có thể đoán được cái nhíu mày của hắn.

Tim A Vụ rớt xuống tận đáy giếng, đây là giọng nói tiêu chuẩn chứng

tỏ Sở Mậu đang ngủ bị đánh thức dậy, nàng ngoảnh ra nhìn Lý Diên Quảng,
thấy cổ ông ta thấp hơn trước khoảng ba phân.

“Nghe nói điện hạ hôm nay uống nhiều rượu, thiếp mang canh giải

rượu đến cho chàng.” A Vụ dịu dàng nói, trong giọng có chút nũng nịu mà
chính nàng cũng không nhận ra.

Thấy tiếng động bên trong giường, Lý Diên Quảng vội vàng bước đến,

vén màn lên cho Sở Mậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.