TỨ QUÝ CẨM - Trang 112

đứa trẻ, nếu lời này bị đồn ra ngoài, sau này làm sao xuất giá được? Thế nên
Thôi Thị chẳng nghĩ nhiều, đối đáp lại lão thái thái.

Lão thái thái gõ mạnh chiếc gậy đầu rồng xuống nền nhà, phát ra tiếng

“cộc cộc” rõ to. “Có thứ con dâu nào chõ miệng vào khi mẹ chồng đang nói
thế không hả?”

“Đúng là chẳng ra sao, quy tắc tối thiểu cũng không hiểu, người như

vậy làm sao dạy dỗ được ai?” Ngô Thị đứng bên “thêm dầu vào lửa”.

Lão thái thái mắng mỏ một hồi mới thấy hả dạ, đưa đôi mắt nhỏ tí như

mắt rắn liếc nhìn Vinh Cát Xương, nói: “Con cái bất hiếu là lỗi của cha, lão
tam, hôm nay ta gọi ngươi về chính là để ngươi dạy dỗ lại vợ và con gái,
người lớn thì cãi lại mẹ chồng, trẻ nhỏ thì đánh nhau với tỷ tỷ, ngươi nói thế
nào đây?”

Thôi Thị tức đến nỗi miệng run run, ngoảnh đầu về phía Vinh tam gia.

Vinh tam gia không quay lại nhìn Thôi Thị, ông cúi gập người hướng

về phía lão thái thái. “Đều là lỗi của con, về nhà con sẽ dạy bảo hai mẹ con
họ.”

“Ngươi dạy bảo? Nếu như ngươi biết dạy bảo thì đã không xảy ra

chuyện như hôm nay.” Lão thái thái chẳng buồn hỏi nguyên nhân, cứ lấy
chuyện A Vụ đánh Vinh Tứ ra để phủ đầu, hôm nay bà không “giết” kẻ địch
cho tan tác thì không nguôi được cơn tức. Hai người con trai của bà đều
chẳng ra gì, dựa vào đâu mà lão tam này lại giỏi giang hơn chứ?

“Lão thái thái, thường ngày lục tiểu thư cẩn thận dè dặt, lúc nào cũng

sợ làm sai, sao có thể dám ra tay đánh tỷ mình được? Theo con thấy thì nên
bỏ qua đi, bình thường nó cũng đâu phải người như vậy.” Đại phu nhân An
Thị đứng bên cạnh lên tiếng bênh vực giúp tam phòng, nhưng lòng dạ của bà
ta ai mà không biết, kiểu người “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”, vậy
mà còn ra vẻ hiền từ nhân đức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.