TỨ QUÝ CẨM - Trang 1158

Nàng hận không thể đạp chết Sở Mậu, nhưng dù có cố gắng hết sức thì

cũng chỉ hơi động đậy được ngón tay. Mùi hương mai lạnh vấn vít bên cánh
mũi, thuốc đã bón xong, nhưng cái lưỡi đó vẫn còn tham lam ở trong miệng
của A Vụ.

A Vụ thầm nghĩ nàng thực sự chịu đủ rồi, sáng sớm nay cũng đã một

lần như thế này, bây giờ lại thế, không phải là đang ức hiếp nàng sao? A Vụ
giận quá, há miệng cắn một cái, chỉ thấy đối phương “ừm” một tiếng rồi lại
quấn lấy lưỡi nàng. Nàng nghĩ mình đã cắn đứt lưỡi đối phương rồi, nhưng
trên thực tế răng nàng chỉ mới hơi động đậy, như mời gọi người yêu.

Rất lâu sau Sở Mậu mới rời khỏi miệng A Vụ, để nàng phải hít thở một

hồi, rồi bỗng nàng mở mắt ra, chỉ thấy trong phòng vô cùng yên tĩnh, không
có ai bên cạnh cả. A Vụ rất lâu mới lấy lại khả năng khống chế của cơ thể,
nàng hơi xoay vai, muốn đứng dậy.

“Sao thế?” Sở Mậu giữ hai vai của A Vụ, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, bàn

tay ấn vào cái bụng nhỏ của nàng, hỏi: “Muốn đi tiểu không?”

A Vụ không nói được, cũng không hiểu vì sao lưỡi cứng đờ, giận đến

mức không thể thốt ra lời, sao Sở Mậu dám nói hai từ “đi tiểu” trước mặt
nàng chứ, chỉ tiếc là khi bị tay hắn ấn nhẹ, A Vụ đã cảm thấy không thể nhịn
được nữa.

Thì ra không phải vì nụ hôn của Sở Mậu làm cho A Vụ tỉnh giấc, mà vì

ba việc trọng đại của con người khiến cho A Vụ tỉnh dậy, đến nỗi lúc nàng
mê mang không biết rõ những lần bón thuốc đó chỉ là một giấc mơ hay là sự
thật.

A Vụ không phản kháng được, cứ thế bị Sở Mậu bế nằm ngang, khi

nàng định thần lại thì đã thấy mình ngồi trên thùng Như Ý rồi. Thùng Như Ý
được đặt tên dựa theo công dụng của nó, thực tế nó giống một cái ghế, trên
mặt khoét một lỗ hình bầu dục, xa xỉ hơn nữa là chiếc ghế này được làm từ
đá quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.