TỨ QUÝ CẨM - Trang 117

Lão thái thái liếc nhìn bằng đôi mắt trố lồi rồi gật đầu.

“Từ khi tam thúc đỗ trạng nguyên, người ra kẻ vào trong phủ rất nhiều.

Mẹ cũng biết là hằng năm, tiền lãi từ các điền trang và cửa hàng đem đến có
mức nhất định, bây giờ bỗng nhiên lại chi tiêu thêm nhiều khoản, việc này
xin mẹ xem xét xử lý.” Đại phu nhân luôn nghĩ tướng công bà là An Quốc
Công thế tử, sau này phủ An Quốc Công sẽ thuộc về bà, Quốc Công gia có
thế nào cũng không thể so được với trạng nguyên, mà bà chắc cũng chẳng
nhờ cậy được gì từ tam phòng, vậy mà bây giờ tam phòng lại ăn tiêu vào số
tiền vốn thuộc về bà ta, hơn nữa bà còn phải lo lót tặng quà cho khách của
tam phòng, thật là bất công.

Danh tiếng thì người ta được hưởng, tiền lại tự mình phải bỏ ra, cho dù

thế nào, đại phu nhân cũng không muốn bị thua thiệt như vậy.

Lão thái thái gật đầu. “Lão tam, ngươi nghĩ sao?”

Đại phu nhân vừa mở lời, lão thái thái đã dây cà dây muống nói một

thôi một hồi về những khó khăn của phủ, nào là phủ Quốc Công nghe thì
danh tiếng vẻ vang, thực ra họ đã phải tốn rất nhiều tiền để duy trì tiếng tăm
ấy, bây giờ lão thái gia đã già, mà lão đại, lão nhị đều chỉ dựa vào sản
nghiệp của tổ tiên.

Vinh tam gia cắn răng nói: “Lão thái thái cần làm thế nào thì con sẽ

nghe theo thế đó.”

“Vậy sau này việc tiếp đãi khách khứa do tam phòng tự lo liệu nhé!”

Lão thái thái thấy xót ruột về món tiền phải chi tiêu sau này, thế nên nhân cơ
hội này bỏ mặc tam phòng thì hơn.

Mặc dù Vinh tam gia không phải là người hủ lậu, cứng nhắc, nhưng

cũng có cốt cách của bậc tri thức, bất kể tam phòng đang khó khăn thế nào,
ông vẫn gật đầu nhận lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.