TỨ QUÝ CẨM - Trang 1181

A Vụ nghe giọng nói của Mi Nương, cảm giác rất nặng nề, hoàn toàn

không có tinh thần nghe cô ta hát. Sau đó lại đánh giá mắt, lông mi và khóe
mắt của Mi Nương, gương mặt này bẩm sinh đã có ba phần sắc đẹp, cho dù
mặt không biểu cảm thì vẫn rất xinh xắn, cộng thêm vẻ mặt chứa đựng sự u
buồn càng làm cho gương mặt thêm thần bí.

“Cô đẹp lắm!” A Vụ khẽ cười.

Mi Nương vội vàng đặt đàn xuống, quỳ sụp trước mặt A Vụ, sắc mặt

trắng bệch. “Nô tỳ phúc nông mệnh mỏng, không phải của mình thì tuyệt
đối không dám nghĩ tới, sau này chỉ mong được dùng tiếng đàn làm cho
Vương phi vui, thế cũng coi như may mắn của nô tỳ rồi.” Mi Nương mặc dù
là tiểu thiếp của Khương Lượng Hậu, nhưng sau khi vào phủ thì liên tục bị
bà cả giày vò, nếu Khương Lượng Hậu không quan tâm để ý đến thì e rằng
cô ta đã sớm về nơi chín suối rồi. Hôm nay nghe A Vụ nói vậy, cô ta lại sợ
bị hiểu lầm.

Thực ra, Mi Nương thấy Kỳ Vương phi không cần phải nghi kỵ mình,

vì bản thân nàng ấy có dung mạo xinh đẹp như tiên, hơn nữa Kỳ Vương còn
đối với nàng ấy vô cùng chu đáo, yêu thương hết mực, lúc nào cũng lưu
luyến ở bên cạnh. Nhưng nữ nhân từ xưa đến nay đối với chuyện này đều vô
cùng nhỏ nhen, Mi Nương cũng là nữ giới nên nghĩ rằng mình đã hiểu tâm
tư của A Vụ.

“Cô ở Nam Uyển bao năm rồi?” A Vụ lại hỏi.

“Nô tỳ ở Nam Uyển bốn năm rồi.” Mi Nương cung kính trả lời.

“Ở Nam Uyển không tốt ư?” A Vụ hỏi.

Câu nói này như sét đánh ngang tai Mi Nương, Nam Uyển là nơi cô ta

không thể trở về được nữa. Mặc dù cô ta nổi tiếng vì nghề đánh đàn, cũng
đánh giá cao bản thân, nhưng lưu lạc vào chốn phù hoa này, cô ta làm sao có
thể giữ được thân mình, việc đánh đàn uống rượu nếu gặp phải người có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.