TỨ QUÝ CẨM - Trang 1191

Cuối cùng A Vụ cũng không cần vịn để đi nữa rồi.

Buổi tối, Sở Mậu sợ A Vụ cứ thế đi nằm sẽ không tốt cho tiêu hóa bèn

dẫn nàng đến thư phòng ở đầu hồi. A Vụ thấy chỗ đặt con sư tử ngọc trên
bàn của Sở Mậu vẫn trống thì vô cùng bực bội.

Ha, đúng thật là, đến mông của hổ nàng cũng đã sờ hai lần mà còn dám

giận dỗi. Đứng trước Đa Bảo Các của Sở Mậu, A Vụ tò mò sờ cái này, mó
cái kia, cái nào cũng sờ mó vài lần, thế vẫn chưa đủ.

“Giá bút hình đôi chim thiên nga này của điện hạ thật đặc biệt.” A Vụ

khen ngợi, không kìm lòng được lại đưa tay ra sờ.

“Á, cái ống bút bằng ngọc xanh này cũng rất hiếm gặp.” Ống bút bằng

ngọc xanh ở bàn của Sở Mậu có hình hạc tiên đậu trên cây tùng xuân, dưới
cây tùng là tảng đá cũng được điêu khắc từ ngọc, chưa nói đến nghệ thuật
thủ công tinh xảo, chỉ tính riêng đến việc dùng chất liệu đá quý nhiều đến
thế để điêu khắc ống bút đã là rất hiếm gặp. A Vụ lại sờ vào.

Nếu Lý Diên Quảng ở đây, e rằng xót ruột xót gan phải biết, vì những

đồ để trên bàn của Kỳ Vương điện hạ đều là thứ quý hiếm có một không hai.

A Vụ thậm chí vừa khen vừa sờ vào ống đựng bút lông màu tím đồi

mồi ngay bên tay của Sở Mậu. Tóm lại, hôm nay không có món đồ nào trên
bàn của Sở Mậu mà A Vụ không sờ vào, ngay cả giấy và sách cũng không
tha.

Sở Mậu vừa tức vừa buồn cười, giơ tay ra trước mặt A Vụ, nói: “Nàng

có cần sờ luôn tay của ta không?”

A Vụ thầm nghĩ: Nếu như để mình sờ mà chặt tay đó tặng mình thì

mình cũng sờ một lần coi sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.