TỨ QUÝ CẨM - Trang 1201

Vì chuyện này, Sở Mậu đã phạt Tương Tư, nhân tiện coi như cho Hách

ma ma một lời cảnh cáo, A Vụ cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Nàng sợ Sở
Mậu lại làm ra chuyện gì, vội nói: “Điện hạ, không ai biết thiếp bị chứng
nhìn thấy máu là ngất, ngay cả thiếp cũng không biết hậu quả lại nghiêm
trọng đến vậy.” A Vụ quy kết sự cố đó là do mình ngất vì nhìn thấy máu.

Sở Mậu không nói gì, chỉ chăm chú nghịch ngón tay của A Vụ, cảm

giác ngón tay của nàng là sư tử ngọc vậy, cuối cùng hắn đưa ngón tay đó lên
miệng, cọ cọ lên môi mình.

A Vụ mặc dù đã miễn cưỡng chấp nhận được sự gần gũi này của Sở

Mậu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không quen, mặt hơi đỏ lên.

“Có ghét ta làm thế này với nàng không?” Sở Mậu nhìn vào mắt A Vụ,

hỏi.

Câu hỏi này khiến A Vụ ngẩn người, nàng cảm thấy mình nên ghét mới

phải, nàng ghét bất cứ ai đụng vào người mình, nhưng trong lòng lại có một
tiếng nói với nàng, không phải là ghét, đó là xấu hổ, không quen, và sợ hắn
gần gũi hơn nữa. Nhưng A Vụ cũng phải thừa nhận, Sở Mậu đối xử như vậy
nàng cũng cảm thấy thích, ai mà không thích được người khác nâng niu,
chiều chuộng chứ.

A Vụ bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi đỏ mặt, nhưng trước ánh nhìn

của Sở Mậu, nàng không thể gật đầu, chỉ cụp mi xuống, lắc đầu.

Khóe miệng của Sở Mậu khẽ cong lên, rồi nghe A Vụ nói: “Nhưng

điện hạ, thiếp vừa mới thắp hương chưa rửa tay.”

Khuôn mặt của Sở Mậu không tránh khỏi vẻ nhăn nhó, do dự hồi lâu,

cuối cùng cũng bỏ tay của A Vụ ra.

A Vụ hài lòng thu tay mình về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.