TỨ QUÝ CẨM - Trang 1209

“Mẹ tốt của con ơi, mẹ tốt của con ơi, me tha cho con lần này đi, rốt

cuộc điện hạ đã nói gì với mẹ vậy?” A Vụ thấy Thôi Thị đã bình tĩnh lại thì
liền bước đến nịnh nọt.

“Tứ Hoàng tử không đến đây thì nói gì được với tôi. Mặc dù tôi là mẹ

vợ của ngài, nhưng cũng không có chuyện mẹ vợ gặp riêng con rể. Cô nghe
người nào nói nhăng nói cuội thế?” Thôi Thị vô cùng kiên nhẫn, cho dù A
Vụ có làm nũng, năn nỉ thế nào, cũng nhất quyết không nói Sở Mậu từng
đến đây.

A Vụ thầm hận bà nói dối trắng trợn. “Mẹ, rõ ràng con thấy chàng đến

mà. Lý ma ma cũng phải đứng ở ngoài sân mà.” A Vụ uất ức nói.

Thôi Thị đập bàn “chát” một tiếng khiến A Vụ không khỏi sợ hãi. “Cô

nói năng hồ đồ gì thế, có người mẹ vợ nào gặp riêng con rể không? Cô làm
cái gì mất mặt để mẹ phải như vậy sao?” Nước bọt của Thôi Thị sắp bay đầy
vào mặt A Vụ.

A Vụ thấy Thôi Thị đùng đùng nổi giận thì cũng hết cách, chỉ biết ủ rũ

bước ra khỏi phòng bà.

A Vụ đi khỏi, Thôi Thị nằm vật ra giường khóc lóc. “Ông trời ơi, tôi

tạo ra nghiệp chướng gì thế này...”.

Cho đến khi A Vụ rời khỏi Vinh phủ, Vinh tam lão gia đích thân đến an

ủi Thôi Thị nhưng cũng không làm cho bà đỡ hơn. Tối hôm đó, Thôi Thị
như người mất hồn, còn hận Vinh tam lão gia, bắt ngài ngủ ở thư phòng, ánh
mắt nhìn ngài khiến ngài bủn rủn chân tay, không biết mình đã chọc giận gì
bà.

Vinh tam lão gia vô cùng bối rối, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng

hôm nay điều làm ngài buồn rầu không phải chuyện này. Kỳ Vương vốn rất
kính trọng thầy giáo mình, nhưng ánh mắt hôm nay của hắn lại nhìn ngài
trầm ngâm, lạnh nhạt khiến Vinh tam lão gia cảm thấy có gì đó không ổn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.