TỨ QUÝ CẨM - Trang 1301

A Vụ thấy Sở Mậu vẫn có tâm trạng để cười, thiết nghĩ tình hình cũng

không đến nỗi tệ hại lắm. “Điện hạ, sao Hoàng thượng lại bảo chàng làm
thống lĩnh Tây chinh?” Câu hỏi này đã ở trong lòng của A Vụ khá lâu, tối
nay vì hai người nói chuyện thoải mái nên mới dám hỏi. “Trận đánh này rất
gian nan phải không?”

Sở Mậu không nói, đứng dậy mở cửa sổ trong phòng, vầng trăng sáng

chiếu vào mắt, trong như đĩa ngọc. “Ta hy vọng trong lịch sử triều Đại Hạ sẽ
viết nên những trang hào hùng về ta.”

Đây là lần đầu tiên Sở Mậu nói rõ dã tâm của mình nên A Vụ có chút

ngạc nhiên. Nàng không nói gì, chỉ nhìn Sở Mậu, còn Sở Mậu thì nghiêng
đầu nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, căn phòng bỗng trở nên yên ắng, chỉ có
ánh trăng sáng vằng vặc.

Sở Mậu ngoảnh đầu lại nhìn A Vụ rồi hỏi: “Nàng có cảm thấy ta đang

nghĩ viển vông không?”

“Không!” A Vụ buột miệng nói. “Điện hạ anh dũng quyết đoán, có tài

trị thiên hạ, có lòng lo cho dân, thiếp nghĩ đó là phúc của thiên hạ.” So với
việc Ngũ, Lục Hoàng tử kế vị thì hắn kế vị sẽ là cái phúc của triều Đại Hạ.

Sở Mậu khẽ cười. “A Vụ đánh giá ta quá cao rồi, sao nàng có thể khẳng

định ta có lòng lo cho dân, có tài trị thiên hạ?” Đây là lần thứ hai Sở Mậu
hỏi A Vụ câu này.

Nhưng A Vụ đâu thể nói là mình từng chứng kiến, chỉ nũng nịu nói.

“Thiếp biết chắc thế.”

Sở Mậu ngồi xuống giường, khẽ hôn vào môi A Vụ, đôi môi mềm mại

khiến tim hắn muốn tan chảy.

“Lần Tây chinh này, nếu điện hạ chiến thắng trở về, e rằng khó có thể

nhàn nhã được nữa.” A Vụ nhìn Sở Mậu, thầm nghĩ, kiếp trước Sở Mậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.