TỨ QUÝ CẨM - Trang 1392

Chẳng phải người ta thường nói muốn phòng cũng chẳng phòng được

sao?

Hai ngày trước khi Tương Tư xuất giá, A Vụ hẹn Nguyên Dung Mộng

ra ngoài tìm một vài đồ trang sức cho Tương Tư. Hách ma ma mặc dù tìm
mọi cách khuyên nhủ, nhưng Tương Tư đứng bên cạnh lên tiếng khuyên:
“Cô cô, Vương phi là biểu tẩu của Mộng tỷ nhi, Mộng tỷ nhi không thể
tránh cô ta mãi được, còn phải sống với nhau lâu dài mà.”

Hách ma ma thở dài một tiếng, đúng là thế thật, dù Nguyên Dung

Mộng không đi lấy chồng, ở trong phủ này cũng phải nhìn mặt A Vụ mà
sống, khi bà mất, sợ rằng tình cảnh của Nguyên Dung Mộng lại càng tệ, thế
nên Hách ma ma không thể không cho Nguyên Dung Mộng đi gặp A Vụ.

A Vụ biết rõ Tương Tư làm như vậy là để đợi nàng ra tay rồi sẽ đến

trước mặt Sở Mậu “cắn trộm” nàng, có điều A Vụ cũng cân nhắc kỹ lưỡng,
thử đánh cược với Tương Tư ván này cũng chẳng thiệt thòi gì, nàng căm
ghét Nguyên Dung Mộng một cách vô cớ, dù tính cô ta có tốt đến đâu thì
nàng cũng không thể dung nạp được.

Ngoài ra, A Vụ cũng không có nhiều cảm tình với tiên Hoàng hậu, vì

bà đã để lại cho nàng một “nô tỳ xảo quyệt” như Hách ma ma, thế nên A Vụ
không thể thích nổi, huống hồ Nguyên Dung Mộng lại giống bà.

A Vụ biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi.

Nguyên Dung Mộng từ khi lên kinh thành thì chưa ra khỏi nhà lần nào,

dù Hách ma ma đối xử với cô rất tốt, nhưng lại không thể nói cho cô biết rõ
nguyên nhân. Nguyên Dung Mộng mặc dù rất ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng
khi nghe mình được ra khỏi nhà thì đã rất ủng hộ A Vụ.

“Trước tiên chúng ta đến tiệm vàng bạc ở đường Bắc Đại trước, chọn

một vài trang sức đội đầu cho Tương Tư tỷ, tính vào hóa đơn của biểu ca

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.