TỨ QUÝ CẨM - Trang 1432

Con ngựa đi quanh núi, lúc phi lên đỉnh núi thì mặt trời vẫn chưa nhô

lên khỏi mặt biển. Sở Mậu bế A Vụ xuống ngựa, cởi áo choàng của mình ra
trải xuống nền đất, hắn ngồi xuống rồi ôm A Vụ ngồi lên đùi mình, hai
người không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ánh sáng từ từ nhô lên ở chân trời.

Mặt trời mọc lên từ biển đẹp lạ thường, vô cùng hoành tráng khiến A

Vụ nhìn đến mê mẩn.

Khi sắc trời sáng dần cũng là lúc nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ,

cảm giác vô cùng yên tĩnh.

“Nước biển ở đây hơi đục, nghe nói biển ở phía nam rất xanh trong, sau

này ta sẽ dẫn nàng đến biển phía nam ngắm mặt trời mọc.” Sở Mậu thì thầm
bên tai A Vụ.

A Vụ bị hơi thở của Sở Mậu phả vào thấy rất nhột bèn nghiêng cổ

tránh, nghĩ thầm hắn đang trêu đùa nàng, chưa nói đến hoàn cảnh hiện tại
của bọn họ rất khó khăn, hắn không thể tùy tiện rời kinh đô, nếu được lên
ngôi thì cũng bị “giam” ở cấm cung, làm sao có thể đến Nam Hải xem mặt
trời mọc.

Sở Mậu nhìn thấy trong mắt A Vụ đầy vẻ không tin, càng ôm nàng thật

chặt, môi áp vào trán nàng, nói: “Nếu nàng không tin, sau này nàng sinh con
trai cho ta, mười mấy năm sau, chúng ta để con trông coi việc nước, ta sẽ
dẫn nàng đến Nam Hải ngao du, thế không phải vẹn cả đôi đường ư?”

Đầu tiên, A Vụ bị câu nói “sinh con trai” của Sở Mậu làm cho đỏ mặt,

sau đó bị sự tự tin của hắn làm cho bật cười, nàng là người tương lai biết hắn
có thể lên ngôi là điều dễ hiểu, nhưng hắn làm sao khẳng định được con trai
mình sau này có thể trông coi việc nước, thế nên A Vụ mới hỏi: “Điện hạ có
chắc không?”

Sở Mậu không nói gì, dùng ngón tay dí vào đôi môi mềm mại màu anh

đào của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.