TỨ QUÝ CẨM - Trang 1557

Có điều A Vụ cũng không ngủ được lâu, rất nhanh sau đó nàng đã bị

tiếng bụng réo ục ục đánh thức. A Vụ cố gắng mở mắt thì thấy Sở Mậu đang
ngồi trên sập đọc sách, không mệt mỏi chút nào. Sở Mậu hình như phát hiện
ra tiếng động từ chỗ A Vụ, bỏ sách xuống rồi bước đến, nói: “Dậy ăn tối
thôi!”

A Vụ lúc này mới nhớ đến tình huống bực mình vừa nãy thì không

muốn nhìn Sở Mậu. “Thiếp không ăn!” A Vụ bực bội nói, kéo chăn định
trùm đầu ngủ tiếp. Lúc này nàng đâu còn mặt mũi nhìn ai.

Sở Mậu như nhìn thấu tâm tư của A Vụ, nhẹ nhàng vén chăn ra, nói:

“Chiều nay, lúc ta vào phòng đã lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài rồi.”

A Vụ nghe thế không những không hết tức, trái lại còn trách Sở Mậu:

“Chàng chẳng coi ai ra gì cả!”

Sở Mậu véo má A Vụ nói: “Thế nàng muốn bọn họ nghe thấy chiều

nay nàng kêu thế nào ư?”

“Đều tại chàng, đều tại chàng hết, cứ như vậy sau này thiếp còn mặt

mũi nào nhìn mọi người?” A Vụ đạp chăn ra.

“Nàng không cần lo, hôm nay cả Tử Phiến và Ức Mai đều bị phạt, sau

này chẳng ai dám nói dối sau lưng nàng nữa đâu.” Sở Mậu nói. Hoá ra, Tử
Phiến và ức Mai gặp phải “hiểm cảnh” mà vẫn có suy nghĩ này, đúng là làm
khó cho người nhìn xa trông rộng như Sở Mậu.

“Thì ra chàng vì chuyện này à?” A Vụ ngẩn người, trước đây Sở Mậu

tuyệt đối không đích thân phạt nha hoàn của nàng, cho dù bọn Tử Phiến có
mắc lỗi đi nữa, Sở Mậu cũng không nên vượt chức phận như thế, mà nàng
cũng không ngờ hắn lại đợi ở đây.

“Cũng coi như vì chuyện này đi.” Sở Mậu ôm A Vụ vào lòng, hôn vào

má nàng, nói: “Cũng phải bảo bọn họ sau này không được thêu dệt chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.