TỨ QUÝ CẨM - Trang 1616

tranh cãi với Sở Mậu nữa. Nàng thầm nghĩ, thôi bỏ đi, cùng lắm thì nếu thực
sự có ngày đó, ta sẽ đưa đao cứa cổ rồi đi theo Trưởng Công chúa, như thế
cũng coi như là báo đáp được ơn sinh thành kiếp trước rồi.

“A Vụ.” Sở Mậu cảm nhận được sự lạ thường của A Vụ, liền kéo mặt

nàng quay về phía mình, phát hiện đôi mắt trước kia vốn linh động lạ
thường nay đã như bị phủ một tầng khí màu xám. Trái tim Sở Mậu bất giác
trầm hẳn xuống.

“A Vụ.” Sở Mậu lại gọi tiếng nữa.

“Lòng dạ của điện hạ với ta thực là cứng rắn.” A Vụ khẽ nói. “Nếu

ngày nào đó ta chết rồi, chẳng biết điện hạ có vì ta mà thấy buồn chút nào
không?” Trong đầu A Vụ dường như đã xuất hiện cảnh tượng mình và đại
ca, nhị ca, rồi cả mẫu thân nữa, cùng nhau xuống suối vàng.

“Đừng hở một chút là nói tới cái chết như thế, A Vụ!” Trong giọng của

Sở Mậu thấp thoáng xuất hiện vẻ phiền muộn, hắn rất không thích nghe A
Vụ nói tới chữ “chết”, thậm chí còn chưa từng dám nghĩ tới chuyện này.
Nhất thời, dáng vẻ đầu tóc bạc phơ trong tuổi tráng niên của Long Khánh Đế
bỗng hiện lên trong đầu Sở Mậu, bộ dạng đó thật chẳng khác nào một cái
xác chết biết đi.

“Ta cứ nói, cứ nói đấy.” A Vụ đã phải kìm nén suốt một hồi lâu, cuối

cùng cũng tìm được chỗ để phát tiết nỗi ấm ức. “Nếu ta chết đi, điện hạ khỏi
cần an táng ta làm gì, cứ đem ta hỏa thiêu, sau đó rắc tro cốt ở một nơi nào
đó phong cảnh tú lệ là được, ta…”

“A Vụ!” Sở Mậu gầm lên, chỉ hận không thể tát cho A Vụ một cái, qua

đó ngăn cản nàng tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn.

A Vụ phát tiết xong một phen, tự bản thân cũng giật mình tỉnh táo trở

lại, sao nàng lại tự nguyền rủa mình như thế chứ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.