TỨ QUÝ CẨM - Trang 1617

giận dữ của Sở Mậu, thậm chí vành mắt hắn cũng đã đỏ hoe, cơn giận của
nàng bất giác tan đi phần nào.

“Điện hạ không phải là không muốn nhìn thấy ta sao, còn trưng ra cái

bộ dạng này làm gì...” A Vụ vừa khóc vừa nói.

“Ta không muốn nhìn thấy nàng bao giờ?” Sở Mậu lại ôm A Vụ chặt

hơn một chút. “Ta chỉ hận không thể nhét nàng vào lòng, đi tới đâu cũng
mang theo nàng, thỉnh thoảng lại hôn lên miệng nàng một cái.” Sở Mậu cúi
đầu xuống ngậm lấy cánh môi A Vụ, động tác hết sức dịu dàng, trên đời này
không còn chuyện gì tốt đẹp hơn là A Vụ được sống một cách vui vẻ.

“Vậy tại sao mấy hôm trước điện hạ còn không để ý tới ta?” A Vụ

đương nhiên không dễ tin vào những lời đường mật của Sở Mậu, những lời
lẽ kiểu như vậy nàng có thể nói ra cả đống. “Điện hạ có biết khi đó ta sợ hãi
đến thế nào không? Ta cứ ngỡ, cứ ngỡ điện hạ đã đi tìm Nguyên Dung
Mộng rồi.”

Sở Mậu thở dài một tiếng, thầm cảm thấy tức cười, chẳng hiểu vì sao A

Vụ lại lo lắng về một chuyện hoang đường như vậy. “Sao nàng cứ suốt ngày
cảm thấy ta có gì đó với cô ta như vậy nhỉ?”

“Sao lại không có gì chứ, điện hạ rõ ràng đã ngầm thừa nhận là sau này

nếu... nếu việc thành, thì chàng sẽ nạp cô ta làm phi.” A Vụ nói thẳng không
chút kiêng dè.

Sở Mậu khẽ cười thành tiếng, nói: “Chỉ vì chuyện này thôi sao? Trong

vương phủ có nhiều nữ nhân như thế, nạp cô ta làm phi thì đã sao? Hơn nữa,
ta đưa ra hạ sách như thế là vì ai chứ? Còn không phải là vì một cô nàng
ngốc nghếch nào đó ư?” Sở Mậu nói xong liền đưa tay tới nhéo mũi A Vụ
một cái.

A Vụ hơi cau mày lại, trề môi nói: “Có chàng mới là đồ ngốc ấy!” Có

điều nàng hiển nhiên đã chấp nhận cách xưng hô mới của Sở Mậu với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.