TỨ QUÝ CẨM - Trang 1751

Ngày hôm sau, sau khi thức giấc, A Vụ không ngờ vẫn nhìn thấy Kỳ

Vương điện hạ.

“Vẫn còn sớm lắm sao?” A Vụ mơ màng đưa tay dụi mắt. Vì lúc này

Sở Mậu đang ngồi cạnh giường, che hết cả ánh sáng, cho nên A Vụ mới nảy
sinh ảo giác như vậy.

Sở Mậu vỗ một cái không mạnh không nhẹ lên mông A Vụ. “Mặt trời

đã sắp chiếu đến đây rồi đấy.”

“Điện hạ hôm nay không ra ngoài sao?” A Vụ ôm chăn ngồi

dậy, tò mò

hỏi.

“Không phải là ta đang đợi nàng sao?” Sở Mậu cười nói, rồi

bèn bế A

Vụ đặt lên đùi mình, lấy bộ đồ sạch sẽ để ở đâu giường lại

thay cho nàng. A

Vụ ngoan ngoãn để mặc cho Sở Mậu làm sao thì

làm, sau bao sai lầm nàng

đã rút ra kinh nghiệm, biết rằng chỉ phản

kháng một chút thôi là sẽ bị trấn áp

ngay.

A Vụ vốn nghĩ Sở Mậu cùng lắm chỉ đưa nàng đi xung quanh dạo chơi

một chút, nào ngờ Sở Mậu lại mang nàng lên thuyền ra biển.

Những làn gió biển thoáng mang mùi tanh thổi lại khiến A Vụ hơi cau

mày. Sở Mậu chẳng rõ kiếm đâu ra một quả cam đường xanh biếc, bóc vỏ
bỏ đi rồi đưa cho A Vụ. A Vụ không ngờ hắn lại suy nghĩ chu đáo như thế,
bèn quay sang khẽ nở nụ cười.

Nhược điểm sợ nước A Vụ đã khắc phục được phần nào, đặc biệt là

trong tình huống cánh tay Sở Mậu chưa từng rời khỏi vòng eo nàng. Chỉ là
khi con thuyền đã rời xa bờ biển, nhìn vào mặt biển mênh mông không thấy
bến bờ, đôi chân A Vụ vẫn không khỏi run lên lẩy bẩy.

Sở Mậu khẽ vuốt ve lưng nàng, lại hôn lên mái tóc, trong lòng cảm

thấy nhược điểm này của nàng thực hết sức đáng yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.