TỨ QUÝ CẨM - Trang 1768

A Vụ đưa mắt liếc nhìn Băng Sương, chậm rãi nói: “Ngươi dẫn dường

đi.” Ngẫm thấy lúc này đã sắp rời Thượng Hải, A Vụ không muốn phát sinh
thêm rắc rối, nhưng Băng Sương đã nói như vậy rồi, dù gì cũng nên đi xem
một chút.

A Vụ đứng trước một ngôi nhà nhỏ bé chật hẹp, thấy cặp mẹ con trong

nhà lúc này đang vội vã thu dọn hành lý.

“Phu nhân.” Người phụ nữ đó ngoảnh đầu lại nhìn thấy A Vụ

thì lập

tức cả kinh. Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt của A Vụ, bà ta lại thở
phào một hơi. “Phu nhân, tôi...” Trước đó bà ta hiển nhiên đã hiểu lầm điều
gì đó, thế nên bây giờ mới không biết phải giải thích thế nào.

“Mẹ.” Một tiểu cô nương tuổi chừng mười một, mười hai chạy ra, nhìn

A Vụ vẻ cảnh giác.

Trong ánh mắt của tiểu cô nương đó lúc này không có sự ngưỡng mộ,

không có sự bất ngờ, chỉ có sự cảnh giác mà thôi. Đó là vì tiểu cô nương này
có lẽ là cô bé xinh đẹp nhất mà A Vụ từng gặp, chờ sau này lớn lên rồi, chỉ e
ngay chính bản thân nàng cũng phải thua kém một bậc.

A Vụ rốt cuộc đã biết tại sao khi đó mình lại nổi lên một nỗi xung động

muốn dừng xe ngựa, người của Nguyên gia quả đều có tướng mạo bất phàm.

“Nguyên Thục phi!” Tử Cẩm khẽ hô lên một tiếng.

Tiêu cô nương này có tám phần giống với Nguyên Thục phi, nhưng so

với Nguyên Dung Mộng thì còn sắc sảo hơn, tuổi còn nhỏ mà đã lộ rõ vẻ
diễm lệ.

Có điều, lúc này người phụ nữ kia vẫn khiến A Vụ chú ý đến nhiều

hơn. “Vết thương trên mặt ngươi là do người khác gây ra ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.