TỨ QUÝ CẨM - Trang 1782

“Ngày mai con sẽ cùng mẫu thân đến Ngọc Lan Đường tạ ơn Vương

phi. Còn về phía bên kia thì hãy để đến ngày hôm kia chúng ta lại đi chuyến
nữa.” Trịnh Loan Nương nói. “Có điều cũng sẽ chú ý, nếu Vương phi giữ
chúng ta lại dùng bữa trưa, chúng ta tất nhiên không được từ chối, nhưng
còn Hồng Dược Sơn Phòng thì không thể ở lại lâu.”

Nguyên Diệc Phương dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lông mày

của Loan Nương. “Loan Nương của ta đúng là đã trưởng thành rồi. Con nói
với ta xem, con nhìn ra được điều gì rồi?” Trịnh Loan Nương được Nguyên
Diệc Phương hết lòng nuôi nấng, tuy gia cảnh khó khăn nhưng bà ta vẫn
luôn nghĩ rằng tuyệt đối không thể để Loan Nương bị mai một, cho nên dù
cuộc sống vất vả thế nào bà ta cũng không quên việc dạy dỗ tận tâm. Mà
Loan Nương quả nhiên cũng không phụ sự kỳ vọng, nếu không vì như thế,
bà ta đã chẳng đồng ý theo Kỳ Vương về kinh.

Theo suy nghĩ của Nguyên Diệc Phương, hoàng gia dù có tốt đến mấy

cũng chẳng bằng niềm vui của con gái mình. Bà ta chưa từng hối hận về lựa
chọn của bản thân, nhưng cuộc sống của Loan Nương thì nên để cho Loan
Nương tự quyết định, việc tới phủ Kỳ Vương thực chất cũng là do Loan
Nương tự mình gật đầu.

“Nghe nói vị Hách ma ma này là nhũ mẫu của Vương gia, rất được

Vương gia kính trọng. Có điều một núi khó chứa hai hổ, giữa bà ta với
Vương phi e là có rất nhiều mâu thuẫn, bằng không bà ta đã chẳng đưa nhiều
đồ đến chỗ chúng ta như vậy mà không hề thông qua Vương phi.” Loan
Nương chậm rãi phân tích.

Nguyên Diệc Phương gật đầu nói: “Vậy con cảm thấy chúng ta nên làm

thế nào? Lấy lòng cả hai bên ư?”

“Lấy lòng cả hai bên cũng không phải là không được, nhưng cần tiến

hành sao cho hợp lý. Con cảm thấy Vương phi và Hách ma ma đều không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.