TỨ QUÝ CẨM - Trang 1818

Trong cặp mắt long lanh ấy như có một ngôi sao thoáng qua, đẹp đến

mê hồn. Sở Mậu xoay người A Vụ lại và đè nàng xuống, ghé đến bên tai
nàng, nói: “Có phải ta một ngày không đụng vào nàng, nàng liền suy nghĩ
linh tinh không?”

Cặp mắt Sở Mậu sáng đến kinh người, A Vụ cứ nhìn chằm chằm vào

đó, quên cả đáp lời hay phản bác, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve lông mày
Sở Mậu, nói như đang mộng du: “Mắt của chàng đẹp quá.”

Sở Mậu cúi đầu hôn nàng.

“Nhưng thời gian gần đây điện hạ quả thực có hơi kỳ quặc.” A Vụ trề

môi nói. “Bằng không thiếp đã chẳng suy nghĩ linh tinh rồi.”

Sở Mậu chậm rãi nói: “Đời này kiếp này ta chỉ cần có A Vụ là đủ rồi.

Hơn nữa, nếu thực sự có người thứ hai, thứ ba, ta lại chẳng bị nàng gặm
sạch cả xương hay sao? Ta nào có dám.”

A Vụ đưa chân khẽ đá Sở Mậu một cái. “Chàng nghĩ thiếp là loại người

hung dữ, hay ghen đến thế sao?”

“Ta thấy cái máu ghen của nàng không nhỏ đâu, ngay đến một chuyện

vu vơ chẳng có chút manh mối nào như thế mà cũng sinh lòng hoài nghi
được.” Sở Mậu cười nói.

“Gì mà không có chút manh mối, trước đây... trước đây chàng đâu có

như vậy. Điện hạ cũng đừng lấy cớ là vì thiếp giận dỗi, trước đây có lần
thiếp còn giận hơn, nhưng điện hạ cũng có chịu buông tha cho đâu.” A Vụ
trề môi nói. Nàng đã hơi hiểu tính khí của Sở Mậu rồi, loại chuyện này cứ
nói thẳng ra có khi lại tốt hơn, còn âm thầm điều tra sau lưng thì sẽ chỉ khiến
hắn tức giận.

“Lẽ nào nàng không cho phép ta nghỉ ngơi một chút? Thời gian này ta

rất bận rộn, dù có khỏe mạnh đến mấy thì cũng phải nghỉ ngơi mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.