TỨ QUÝ CẨM - Trang 1837

chỉ tay lên trời. “Như người đó và chàng vậy.”

Sở Mậu liền gõ vào đầu A Vụ. “Sao nói vậy?”

A Vụ trề môi, xoa xoa trán, hờn giận đáp: “Vốn là vậy đó, nói thật cũng

không cho.”

Sở Mậu “hừ” lạnh một tiếng, cũng không nói A Vụ sai. Làm vương tử

tới một độ tuổi nhất định nào đó, so sánh người đó với đám mây đen lơ lửng
trên đầu kỳ thực không thể nói là sai.

“Có điều, nàng cũng giỏi lắm, nàng so cô cô với người đó, trong lòng

nàng rốt cuộc vẫn còn kính trọng cô cô.” Sở Mậu đành phải đổi hướng,
chuyển sang nói tốt cho A Vụ.

A Vụ bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai bảo Hách ma ma là người nuôi dưỡng

chàng từ thuở lọt lòng chứ. Nhưng Hách ma ma luôn nhằm vào thiếp.” A Vụ
lại buông lời oán hận.

Lôi kéo mẹ con Nguyên Diệc Phương không thành thì quay qua châm

ngòi xích mích giữa nàng và Loan Nương, A Vụ thầm nghĩ nàng không
thèm chấp chuyện đó. Có điều, mũi nhọn đâm ra từ cái liếc mắt giao nhau
kia, A Vụ cũng không thể kể cho Sở Mậu nghe được, nếu không chắc chắn
chàng sẽ nói nàng suy đoán vô căn cứ.

“Vì sao nàng không tự kiểm điểm bản thân một chút, cớ gì cô cô lại

không thích nàng?” Sở Mậu đưa tay múc thêm cho A Vụ một bát canh mai
ba ba hầm hạ cô thảo nữa.

A Vụ nhấp một ngụm, chun mũi, không hề thích thú hương vị này.

Không biết Sở Mậu tìm từ đâu về thực đơn này, nói là tư âm bổ thận, hương
vị rất kỳ quặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.