TỨ QUÝ CẨM - Trang 1854

đều là vì Kỳ Vương cảm thông cho cái chân đau lâu năm của lão nên mới
đốt thêm chậu than sưởi ấm, chẳng ngờ lại thiêu luôn Phật châu mà cao tăng
tặng cho Kỳ Vương.

“Không cần nhặt nữa.” Sở Mậu đứng lên, ném thẳng mấy hạt châu còn

vương trong tay vào chậu than. “Đốt cả đi.”

Thẩm lão và Phó Dĩ Thế đưa mắt nhìn nhau, mù mịt không đoán được

ý hắn.

Sở Mậu lại ngồi xuống, phủi phủi áo khoác. “E rằng bên Trưởng Công

chúa Phúc Huệ đã lần ra tin tức gì đó, biết sự tình bại lộ rồi.”

“Làm sao có thể chứ?” Phó Dĩ Thế cả kinh nói. “Chỉ có ba chúng ta

biết được mưu tính bí mật của Lục Hoàng tử, lẽ nào còn người khác cũng đã
nhận ra?” Phó Dĩ Thế khó mà tin được điểm này, Lục Hoàng tử hành sự cực
kỳ cẩn thận, bọn họ cũng chỉ dựa vào một ám đinh được gài vào trong quân
doanh Tây Sơn từ rất nhiều năm trước mới dò ra được một chút phong
thanh, hơn nữa còn phải suy tính chặt chẽ mới đoán ra được.

Thẩm lão và Phó Dĩ Thế lại liếc nhìn nhau, không dám nói nữa.

“Không phải các ngươi.” Khuôn mặt Sở Mậu tối sầm lại, cơn tức giận

đang dâng tràn trong ánh mắt Sở Mậu cơ hồ có thể ép cong cả gốc cổ thụ
trăm năm tuổi bên ngoài Hứa Nhàn Đường.

“Trước hết, hai người hãy tính toán thử xem, nếu Phúc Huệ biết kế

hoạch đã lộ, bước tiếp theo chúng ta nên xử trí ra sao. Có điều, Phúc Huệ và
Lão Lục mặc dù có phối hợp nhưng chưa chắc đã thông báo ra, Phúc Huệ có
thể biết, không chắc Lão Lục đã biết, có thể chỉ đang tạm thời án binh bất
động mà thôi. Cho người đi điều tra kĩ một chút.” Sở Mậu nói.

Thẩm lão và Phó Dĩ Thế gật đầu đồng ý, bắt đầu phân công nhau cùng

làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.