TỨ QUÝ CẨM - Trang 1857

ngon vật lạ trái mùa do điền trang Ồn Tuyền của Vương phi chuyển tới,
Vương phi ăn chút gì cũng không quên nhớ tới chủ tử.”

Một chiêu này, Lã Nhược Hưng dùng tới tận bây giờ vẫn chưa thất thủ

lần nào, mặc kệ chủ tử trong đầu còn bực bội đến đâu, chỉ cần nghe thấy
Vương phi nhớ tới mình, nhất định nét mặt sẽ có biến chuyển.

Nhưng lần này chủ tử nghe rồi mà nửa ngày vẫn chẳng có động tĩnh, Lã

Nhược Hưng lại mỉm cười. “Vương phi...” Hai chữ “Vương phi” vừa mới
thoát ra khỏi miệng, liền bị Kỳ Vương điện hạ một cước đá vào đùi, Lã
Nhược Hưng hét lên một tiếng rồi quỳ xuống, chỉ lo xương cốt đã gãy vụn
cả. Lã Nhược Hưng không dám kêu đau. “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!
Đều do nô tài lắm miệng, đều do nô tài lắm miệng!” Lã Nhược Hưng tự tát
vào mặt mình, lát sau mặt mũi đã sưng vù như cái đầu heo.

Nhớ hắn ư? Chỉ e là mong hắn chết sớm một chút, chân ngoài dài hơn

chân trong... Tiện nhân!

“Vương gia vạn an!” Tiểu nha đầu của Ngọc Lan Đường vừa bước ra

ngoài liền thấy Sở Mậu sừng sững như một pho tượng sát thần đứng bên
cửa, còn Lã công công đứng cách đó không xa đang không ngừng vả vào
miệng mình.

Tiểu nha đầu run rẩy chân tay, “bịch” một cái quỳ sụp xuống, thân

mình run như cầy sấy, vẫn không quên vấn an.

Cuối cùng Sở Mậu không hề bước vào Ngọc Lan Đường mà xoay

người đi nhanh ra bên ngoài.

Lã Nhược Hưng chân đau không đứng nổi dậy. Tên đồ đệ Tiểu Hầu Tử

bên cạnh thấy Vương gia nổi trận lôi đình, dù mắt trông sư phụ bị giày vò
cũng không dám hé răng, lúc này đợi trời yên bể lặng mới chạy tới đỡ Lã
Nhược Hưng. “Sư phụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.