TỨ QUÝ CẨM - Trang 1878

“Điện hạ muốn gì?” A Vụ nhìn Sở Mậu.

“Không phải đã nói ta là người ân oán rõ ràng sao? Phủ Vệ Quốc Công

ta có thể tha, nhưng Phúc Huệ thì không, nếu không ta chính là súc sinh bất
hiếu bất nghĩa, nàng nói có phải không, A Vụ?” Sở Mậu nói.

A Vụ đến nước mắt cũng không còn để khóc, tim nàng bị bóp chặt, co

rút lại thành một khối, đủ cảm thấy ruột gan đau nhói.

“Cố Đình Dịch một mình từ Lạc Ninh trở về kinh, đã là tử tội.” Sở Mậu

không vội vàng trả lời câu hỏi của A Vụ, ngược lại tung thêm một lý do
khiến A Vụ chịu thua.

Lúc này lòng A Vụ trống rỗng, chuyện nàng và Cố Đình Dịch lén lút

liên lạc với nhau chỉ sợ Sở Mậu đã biết rõ, cũng thật khó để hắn nhẫn nhịn
bấy lâu tới giờ mới nói ra. Có điều, chuyện nàng và Cố nhị ca lén lút trao
đổi, người của Sở Mậu nhất định không nghe được, cho nên bọn họ bí mật
gặp nhau như vậy nói không có tư tình chỉ sợ chẳng ai tin nổi.

“Điện hạ, thiếp và Cố Đình Dịch không hề có tư tình gì.” Những lời

này A Vụ không thể không nói, biết rõ có nói ra Sở Mậu cũng căn bản
không tin, nhưng ít nhất còn thể hiện rõ thái độ của nàng.

“Điện hạ nếu không tin, thiếp có thể thề độc. Nếu Vinh Toàn ta đối với

Cố Đình Dịch có bất kỳ tình cảm nam nữ nào, cứ để ta...” A Vụ giơ tay phải
lên nói.

“Đủ rồi, ta tin hay không tin đã không còn quan trọng nữa, A Vụ.” Sở

Mậu khoát tay áo như thể đã rất mệt mỏi. “Quan họng là... nàng có muốn
bảo vệ cho gia đình mình hay không?”

Kỳ thực, A Vụ bây giờ không có tư cách mặc cả với Sở Mậu, Kỳ

Vương điện hạ khai ân tha cho gia đình nàng, A Vụ chỉ còn cách quỳ gối
nhận lấy mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.