TỨ QUÝ CẨM - Trang 1929

Những người khác thấy vậy đều ngạc nhiên, riêng A Vụ lại ngạc nhiên

gấp bội - con người Sở Mậu ưa sạch sẽ chưa từng tỏ ra dễ chịu với người
ngoài, ngoại trừ A Vụ, chàng sẽ không chủ động chạm vào bất kỳ ai, tới giờ
chỉ có Nhụy tỷ là người thứ hai nhận được ngoại lệ này.

Nhụy tỷ ngọt ngào nói: “Cảm ơn cô phụ!” Sau đó vừa ăn điểm tâm vừa

nhìn ngó chiếc túi đeo bên hông Sở Mậu, vươn tay ra túm lấy.

Đường Âm thấy vậy thầm than trong dạ, lòng thề có chết cũng không

dám đưa Nhụy tỷ tiến cung lần nữa, nhưng không dám cao giọng mắng
Nhụy tỷ ngay trước mặt Hoàng đế.

Sở Mậu giữ lấy chiếc túi, nói: “Cái này không thể cho con được, là đồ

cô cô của con tặng ta.” Sở Mậu lấy một miếng ngọc bội ngư long bằng ngọc
biếc trên mình nhét vào tay Nhụy tỷ. “Cho con cái này.”

Ngọc bội mang bên mình Hoàng đế, bất kể tính chất hay tỷ lệ đều thuộc

hàng thượng hạng, vẫn có câu hoàng kim có giá ngọc bội vô giá, hơn nữa
khối ngọc bội ngư long bằng thúy ngọc này còn là vật truyền thế qua bao
nhiêu thời đại.

Đường Âm thấy vậy tim thắt lại hít thở không thông. Cũng may Sở

Mậu đã buông Nhụy tỷ ra, Đường Âm nhanh nhảu kéo con gái ra tạ ơn.

“Trẫm thấy Nhụy tỷ hồn nhiên ngây thơ, nếu Hoàng hậu thích chi bằng

để Nhụy tỷ ở lại trong cung với nàng một hôm.” Sở Mậu cười nói.

Đường Âm cả kinh, phận làm mẫu thân sao có thể bỏ con cái mình

được, nhưng Hoàng thượng đã có lời như vậy, nàng đâu thể cự tuyệt.

A Vụ nói: “Trẻ con rất ồn ào, thiếp chỉ thích yên tĩnh.” Đây là ý không

muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.