TỨ QUÝ CẨM - Trang 247

Chân hồng rẽ sóng khơi.”

Bài thơ có câu từ đơn giản, dù là đứa trẻ năm tuổi đọc cũng hiểu được

ý, thế nên A Vụ không cần giảng nhiều.

Tử Nghiên là người hiếu học, tò mò hỏi: “Tiểu thư, thường ngày nô tỳ

nghe người khác đọc đều là thơ năm chữ hoặc bảy chữ, sao câu đầu tiên của
bài thơ này chỉ có ba chữ thôi?”

“Thơ ca vốn không theo quy tắc, người đời sau hay sử dụng thể thơ

năm chữ và bảy chữ. Thể thơ bốn câu rất hay dùng, có thể là ngũ ngôn tuyệt
cú hoặc thất ngôn tuyệt cú, nhưng không phải bài thơ nào cũng như vậy. Ví
dụ bài Thương tiến tửu của nhà thơ Lý Bạch cũng không dùng thể ngũ ngôn,
thất ngôn nhưng ta vẫn cảm thấy hay, thấy đẹp. Ngươi biết suy nghĩ như vậy,
cũng coi như có dụng tâm đấy.” A Vụ nói.

A Vụ ra vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”, nàng đứng lên xoa đầu Tử Nghiên, sau đó

còn cười đắc ý, hận không có chòm râu để vừa gật gù khen ngợi vừa vuốt
râu giống thầy đồ.

“Thế này mà cũng gọi là thơ, lại còn là bài thơ nổi tiếng ư?” Tử Phiến

tỏ vẻ không tin. “Loại thơ này không chừng về sau bọn nô tỳ cũng có thể
làm được, chỉ nói ngỗng, ngỗng, ngỗng thôi mà, bọn nô tỳ còn có thể nói vịt,
vịt, vịt. Đơn giản thế mà cũng được coi là bài thơ nổi tiếng, nô tỳ thấy mấy
bài thơ ngũ tiểu thư làm mới hay.”

A Vụ giơ cái thước tự làm lên. “Giơ tay ra, chưa học bò đã lo học chạy,

nha hoàn như ngươi thì biết thế nào là thơ hay chứ?”

Tử Phiến ngoan ngoãn giơ tay ra để thầy đồ A Vụ đánh vào lòng bàn

tay, tuy thế thị vẫn không phục.

A Vụ hiểu tâm tư của Tử Phiến, con người này nếu bạn không khống

chế được thì không biết có bao nhiêu lời chanh chua từ miệng thị ta thốt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.