TỨ QUÝ CẨM - Trang 248

“Ngươi thấy bài thơ này dễ làm ư? Từ xưa đến nay Vịnh ngỗng là tác phẩm
nổi tiếng hay nhất do chính thần đồng bảy tuổi Lạc Tân Vương sáng tác. Ta
thấy ngươi cũng khá, giờ đã mười tuổi rồi, hay là thử một bài thơ về vịt đi!”
A Vụ cố ý làm ra vẻ coi thường Tử Phiến.

Tử Phiến đúng là ngựa non háu đá, tính lại bộc trực liền đáp ngay:

“Thử thì thử!” Nói xong, thị đứng dậy lấy giọng: “Vịt, vịt, vịt...” Sau đó hồi
lâu vẫn chưa “đẻ” thêm được con vịt nào nữa. Rồi thì gãi gãi đầu, khó khăn
lắm mới bật ra: “Biết kêu cạc cạc cạc.”

Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, Tử Nghiên liền cười ngặt nghẽo.

“Cười cái gi?” Tử Phiến không thấy mình kém cỏi, bỗng linh cảm từ

đâu ập đến, lại đọc tiếp: “Cả thân lông màu xám; Rất hợp làm áo bông.”

Lúc A Vụ nghe câu “... cạc cạc cạc” còn nhịn cười, nghe đến hai câu

cuối, vẫn cố nhịn không bật cười to, vì cố nhịn nên lưng thì đau, cười đến
nỗi nước mắt cứ thế chảy ra.

“Kỳ diệu, Tử Phiến đúng là đại tài nữ!” A Vụ cười xong bắt đầu nhận

xét. “Ta thấy bài thơ vịnh vịt của ngươi còn hay hơn cả bài của Lạc Tân
Vương, vừa miêu tả được tiếng kêu của vịt, lại miêu tả được màu lông của
nó, nên ta biết Tử Phiến vịnh con vịt xám, chứ không phải vịt trắng, câu cuối
cùng còn vịnh được công dụng của lông vịt, thơ hay, thơ hay, ngày mai ta sẽ
bảo ca ca viết ra giấy rồi cho phổ biến khắp nơi.”

Tử Phiến vừa xấu hổ vừa lo lắng, thị cũng biết thơ mình chẳng ra sao,

chỉ đùa vui mà thôi. “Đừng mà, tiểu thư, đừng mà...”

Tử Nghiên cười đến nỗi suýt ngạt thở, lúc định thần lại, thị liền dùng

tay gí vào trán Tử Phiến. “Nha hoàn như muội mà cũng đòi làm thơ, làm tỷ
cười chết mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.