TỨ QUÝ CẨM - Trang 298

Tay nghề của Vinh tam gia không tồi, ông vẽ lông mày hình lá liễu cho

Thôi Thị vô cùng quyến rũ. Thôi Thị hơi nhíu mày lại, đưa tay sờ lên khóe
mắt. “Hai ngày nay hình như lại có thêm nếp nhăn rồi?”

Vinh tam gia và Thôi Thị là vợ chồng mười mấy năm nên ông rất hiểu

ý vợ. Ông nâng cằm vợ lên nhìn ngắm, miệng nói: “Ở đâu, ở đâu, sao ta
chẳng nhìn thấy?”

Thôi Thị lườm Vinh tam gia, giọng nũng nịu: “Chàng gạt thiếp.” Giọng

nói dịu dàng đó khiến Vinh tam gia hận không thể lập tức ôm vào lòng, tiếp
đó lại nghe Thôi Thị nói: “Nếu chàng lấy vài di nương nữa, chỉ sợ nếp nhăn
này không chỉ có mấy cái.” Nói xong, bà thở dài một tiếng.

Ánh mắt ấy, lời trách yêu ấy, tiếng thở dài ấy khiến xương cốt Vinh tam

gia muốn tan ra. Mặc dù Thôi Thị đã bước vào tuổi trung niên nhưng dung
nhan vẫn còn xinh đẹp, dáng vẻ thùy mị, hiền dịu, thân thể người đàn bà đã
qua sinh nở lại có vẻ mặn mà với bầu ngực căng tròn. Thế nên, ông liền buột
miệng: “Nàng không phải lo, ta sẽ thay nàng đi nói chuyện với lão thái thái.”

Thôi Thị lúc này mới quay lại nhìn chồng mỉm cười, rồi thưởng cho

Vinh tam gia một nụ hôn biết ơn.

Vinh tam gia và Thôi Thị ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, ông mới bảo Tư

Họa đi kêu Vương Thị đến, Thôi Thị thì đi gọi A Vụ, bốn người họ cùng
nhau đến thượng phòng của lão thái thái.

Vinh tam gia cung kính bái lạy lão thái thái rồi khom lưng nói: “Con

cảm ơn mẫu thân lúc nào cũng nghĩ cho con, hôm nay con dẫn Vương Thị
tới để dập đầu khấu tạ mẫu thân.”

Lão thái thái hài lòng gật đầu.

Vinh tam gia lại nói tiếp: “Thôi Thị là người không hiểu chuyện, mẫu

thân nói cô nương này là lương thiếp, vậy mà chưa mai mối, chưa sính lễ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.