TỨ QUÝ CẨM - Trang 316

Đến mùa đông, sắc mặt Thôi Thị ngày càng khó coi, nhưng ngày nào

cũng cố gắng đến thượng phòng hầu hạ lão thái thái. A Vụ đã khuyên bà bao
nhiêu lần nhưng bà vẫn không nghe.

“Mẹ là con dâu của lão thái thái, hầu hạ bà là trách nhiệm của mẹ, hiếu

thuận với mẹ chồng là việc mà một nàng dâu như mẹ nên làm, không thể để
người ta nói xấu sau lưng cha con được.” Thôi Thị rất kiên trì làm nghĩa vụ
của một chính thê và đương nhiên cũng kiên trì giữ quyền lợi của chính thê.

Mặc dù A Vụ không tán thành kiểu hiếu thuận ngốc nghếch của Thôi

Thị, nhưng cũng thầm khâm phục, tôn kính bà. Vì đối với một người đặt lợi
ích lên trên hết như A Vụ thì nếu không phải là chuyện có lợi, nàng sẽ
không làm “chuyện ngốc” đó. Tuy nhiên rõ ràng những người làm chuyện
ngốc đó lại khiến người ta rất an lòng và yêu mến.

Thôi Thị cầm khăn tay đưa lên che miệng, khẽ ho vài tiếng. Bà đã ho

mười mấy ngày rồi mà cũng không thấy đỡ khiến A Vụ có chút lo lắng,
không biết đại phu được mời đến đã kê đơn thuốc chết tiệt gì nữa.

Thôi Thị vẫy tay với A Vụ. “Lại đây, mẹ cho con xem cái này.”

A Vụ bước lại gần Thôi Thị và thấy bà lôi ở gầm giường ra một cái tráp

gỗ, chắc là muốn gây bất ngờ cho A Vụ.

Thôi Thị mở nắp tráp trong ánh mắt mong đợi của A Vụ, bên trong là

một đôi vòng vàng có ba viên nhỏ hình hoa loa kèn kiểu dáng giống chiếc
chuông, được làm rất tinh xảo cầu kỳ. Đây chính là kiểu vòng vàng trang
sức đeo trên đầu được các tiểu cô nương trong kinh thành rất ưa chuộng, ít
nhất phải đến hơn hai mươi lạng bạc mới mua được.

“Mẹ!” A Vụ vừa cảm động vừa kích động. “Người bỏ tiền ra mua cái

này làm gì, con có đeo đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.