TỨ QUÝ CẨM - Trang 317

Thôi Thị thở dài. “Dạo này tiệm may cũng có khoản tiền ra vào, từ nhỏ

con đã thích làm đẹp, vì người mẹ này không tốt nên lần trước con mới bị
người ta chê cười.”

Thôi Thị sờ lên búi tóc của A Vụ, rồi tự tay đeo chiếc vòng vàng lên

đầu cho nàng. “Nhìn xem, đeo chiếc vòng này A Vật nhà ta có thể sánh
ngang với bất cứ tiểu cô nương nào trong kinh thành này rồi.”

Nếu người khác mua chiếc vòng này thì không nói làm gì, nhưng đó lại

là Thôi Thị. Ngay cả khi bản thân bị bệnh, bà cũng không muốn bỏ tiền ra
đút lót cho nhà bếp để được ăn món ngon bồi bổ cơ thể, nhưng lại sẵn sàng
bỏ ra hơn hai mươi lạng để mua một chiếc vòng vàng cho con gái dù biết
sau này con lớn chẳng thể đeo được nữa, chỉ vì sợ con đi ra ngoài sẽ bị tủi
thân.

A Vụ chớp chớp mắt, trong lòng vốn đã lo lắng vì bệnh của Thôi Thị,

nay thấy tình cảm của bà với nàng thì càng cảm động, thấy mình thực sự
không phải với bà và áy náy vô cùng, vì trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trưởng
Công chúa và chỉ muốn “lấy cắp” tình mẹ từ Thôi Thị mà thôi.

A Vụ không thể diễn tả hết lòng cảm kích của mình đối với Thôi Thị,

chỉ biết không hài lòng nói: “Mẹ mua mấy thứ đồ chơi này làm gì, lần trước
Lý ma ma khuyên mẹ bỏ hai lạng ra mua tổ yến mà ăn thì mẹ không chịu,
bây giờ lại tốn bao nhiêu tiền thế này...”

Thôi Thị véo mũi A Vụ. “Con mà vui, mẹ nhìn con còn bổ hơn ăn cả

nửa cân tổ yến.”

A Vụ ôm chầm lấy Thôi Thị, người co lại, gối đầu lên đùi bà. Thôi Thị

nhẹ nhàng vuốt tóc A Vụ, động tác nhẹ như nước chảy, tình cảm ấm áp đó
lấp đầy trái tim A Vụ, nàng ngước mắt nhìn Thôi Thị và bà cúi đầu mỉm
cười với nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.