TỨ QUÝ CẨM - Trang 319

cũng rất đẹp. Cái này rất hợp ý A Vụ, bởi nàng luôn chán nản về vóc dáng
mập mạp, thấp lùn của mình.

Ngón tay của A Vụ chạm lên những đường thêu tinh xảo nhưng trong

lòng không cảm thấy vui vẻ, trái lại nghẹn ngào nói: “Mẹ đang làm cái gì
vậy, mẹ đang bị ốm thế mà cứ để lao lực tinh thần, giờ lại là mùa đông, mẹ
không cần con và các ca ca nữa phải không?”

Thôi Thị lau nước mắt cho A Vụ. “Con nói năng hồ đồ gì thế, sao mẹ

lại không cần các con chứ.” Rồi sau đó bà lại thở dài. “Sinh lão bệnh tử, đã
là số mệnh rồi thì tránh cũng không được.”

A Vụ lắc đầu, nước mắt lưng tròng. “Không phải, không phải, con biết

mẹ chỉ bị tâm bệnh. Thực ra, thực ra…”

Gương mặt Thôi Thị bỗng cứng đơ, bà biết A Vụ định nói gì.

A Vụ lại nói tiếp: “Mẹ à, nếu mẹ ghét Vương di nương đến thế thì tìm

một lý do nào đó bán cô ta đi là được, hà cớ gì phải giày vò bản thân như
vậy.”

Thôi Thị rất lâu không lên tiếng, cuối cùng mới thở dài một hơi. Thời

gian này, ngày nào ở cạnh Thôi Thị, dù chỉ khoảng nửa canh giờ thôi nàng
cũng thấy Thôi Thị thở dài đến chục lần.

“Con còn nhỏ nên không hiểu chuyện đâu, đây không phải là vấn đề

của Vương di nương, mà là cha con...” Thôi Thị vừa khóc vừa nói. “Nếu
như cha con, ông ấy... thì có mười Vương di nương ta cũng không đau lòng
như thế.”

Yêu cầu của Thôi Thị đã làm khó A Vụ, A Vụ có cách để đuổi hơn

chục Vương di nương, nhưng chẳng thể nào quản được trái tim và đôi chân
của Vinh tam gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.