TỨ QUÝ CẨM - Trang 321

“Nô tỳ thực sự không ngờ cô nương còn nhỏ tuổi như vậy mà khả năng

gảy đàn thật điêu luyện, nô tỳ chưa từng thấy ai đàn hay như cô nươmg.”
Vương di nương khen ngợi rất chân thành, vì lời cô ta nói là sự thật. Trong
đám “Ngựa gầy Dương Châu” có sư phụ chuyên dạy dàn, bọn họ cũng khắc
khổ học tập, trong số đó cũng có những người xuất sắc, Vương di nương tự
thấy trình độ đàn của mình cũng không đến nỗi nào. Nhưng hôm nay nghe
tiếng đàn trong đêm gió tuyết thế này, cô ta mới biết trên đời này còn biết
bao người tài khác. Vinh tam gia tài hoa xuất chúng, không ngờ lục tiểu thư
ăn nói lanh lợi cũng giỏi đàn đến thế, thật không hổ là con gái của ngài ấy.

Nụ cười trên gương mặt A Vụ càng trở nên xán lạn, giống như Bá Nha

gặp được Tử Kỳ để chia sẻ bản nhạc Cao lưu sơn thủy, chỉ có điều nàng
quên không mời Vương di nương vào phòng uống chén trà nóng.

Vương di nương cũng biết thân phận mình nên A Vụ có nhất thời

không mời cô, cô cũng không cảm thấy lạ.

Vương di nương đi khỏi, Tử Phiến tò mò bước đến, hỏi: “Tiểu thư đàn

khúc Hỏi tà dương thật ạ?”

Sắc mặt A Vụ trở nên trầm tư, nàng gật đầu với Tử Phiến.

“Di nương này thật lợi hại, lần đầu tiên có người nghe hiểu tiếng đàn

của tiểu thư, lại còn nói ra được cả tên nữa.” Tử Phiến tỏ vẻ khâm phục, giờ
thị đã học được một ít chữ, đọc được một vài bài thơ, thế nên rất khâm phục
tài nữ.

A Vụ phát ra tiếng thở dài không phù hợp với độ tuổi của mình chút

nào. “Đúng vậy, thật là lợi hại.”

Sự hiểu biết về tiếng đàn của Vương di nương đã đánh một hồi chuông

cảnh giác trong lòng A Vụ, một người con gái xinh đẹp như hoa như vậy,
Vinh tam gia liệu có thể trụ được bao lâu? Nghe nói chuyện hồng tụ thiêm
hương

[1]

trong đêm cũng đã từng xảy ra rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.