TỨ QUÝ CẨM - Trang 332

Khi Vương di nương ngẩng đầu lên thì trán đã thâm tím. Cô ta lê gối

đến quỳ dưới chân Thôi Thị, khóc lóc ôm lấy chân bà. “Cầu xin phu nhân
cho phép nô tỳ được sinh một mụn con, nô tỳ sẽ không có bất cứ đòi hỏi gì
khác.”

“Di nương, di nương ơi...” Tinh Minh đi theo Vương di nương vào

cũng quỳ cạnh Vương dị nương khóc lóc, một mực cầu xin Thôi Thị. “Cầu
xin phu nhân, cầu xin phu nhân, di nương con cũng là người đáng thương
trên đời này không còn người thân nào nữa, chỉ mong có một mụn con để
cậy nhờ. Phu nhân giờ đã phúc lộc song toàn, ca nhi, tỷ nhi lại thông tuệ
hiếu thuận, cầu xin phu nhân cho di nương con chút hy vọng đi ạ, nếu
không, nếu không di nương con thực sự không thể sống tiếp được.”

Trong phòng đột ngột vang lên tiếng khóc lóc sụt sùi của Vương di

nương và nha hoàn Tinh Minh. Cứ như thể nếu Thôi Thị không cho phép
Vương di nương sinh con thì trời đất không dung thứ vậy

“Thế này là thế nào?” Vinh tam gia chưa hiểu đầu đuôi việc khóc lóc

của hai người ra sao.

Vương di nương không nói năng gì, chỉ lặng lẽ nhìn Vinh tam gia với

đôi mắt đỏ mọng. Cô ta khóc như hoa lê gặp mưa, sương rơi trên đóa hải
đường, trông vô cùng phong tình như thể đã tập luyện rất nhiều lần rồi vậy.

Tinh Minh đương nhiên không có kỹ năng đó, nước mũi chảy ra tèm

lem. “Hôm nay phu nhân sai người mang đến một bát thuốc tránh thai, nói
rằng lão gia bảo di nương uống, di nương không muốn uống, thế là Khúc ma
ma liền ra tay ép di nương phải uống.”

“Sao có thể thế được?” Vinh tam gia vô cùng kinh ngạc.

Thôi Thị cũng rất kinh ngạc, vội vàng nói với Vinh tam gia: “Thiếp

không làm chuyện ấy.” Cho dù Thôi Thị có chua xót, ghen tuông cũng tuyệt
đối không làm ra những chuyện này, dù cho đó là di nương thì đứa trẻ sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.