TỨ QUÝ CẨM - Trang 333

ra vẫn là máu mủ của Vinh tam gia. Huống hồ cả Vinh tam gia và Thôi Thị
đều là con của vợ lẽ, càng biết tầm quan trọng của con cái đối với thiếp thất,
họ cũng từng chịu đau khổ, đâu có thể lại trút nỗi khổ đó sang cho người
khác.

“Nô tỳ tự biết mình xuất thân hèn kém, không nên có vọng tưởng này,

chỉ vì lão gia thương hại nô tỳ, cho nô tỳ một chốn dung thân, nô tỳ luôn
mong muốn báo đáp lão gia, chỉ cầu mong cho nhà cửa thêm đông vui nên
kiếp này cũng có chút hy vọng. Nô tỳ biết phu nhân không ưa nô tỳ, chỉ xin
phu nhân cho nô tỳ có một đứa con, sau này nô tỳ sẽ không bước ra khỏi
phủ một bước.” Vương di nương dùng chiêu nhượng bộ hết lần này đến lần
khác để cho thấy Thôi Thị lòng dạ hẹp hòi đến mức nào.

Với chuyện canh tránh thai, Vương di nương cũng đoán được lòng dạ

của Vinh tam gia, nếu không ngay từ đầu họ đã phải đưa nàng uống canh đó
rồi mớí đúng. Vinh tam gia vốn là con vợ lẽ, Vương di nương khẳng định,
Thôi Thị làm vậy chỉ khiến lòng Vinh tam gia thêm nguội lạnh. Không phải
bà là người dịu dàng, hiền thục ư, chính cô ta sẽ khiến cho Vinh tam gia thấy
rằng bà giả vờ giỏi cỡ nào.

“Y Lan!” Vinh tam gia quay đầu nhìn Thôi Thị. Cũng không thể trách

Vinh tam gia nghi ngờ Thôi Thị, thực ra trong ngôi nhà này còn ai có thể
đưa canh tránh thai cho Vương di nương ngoài bà. Phía lão thái thái có khi
còn muốn Vương di nương lập tức có thai ngay ấy chứ, thế nên bà ta không
thể ra tay với Vương di nương được.

“Không phải thiếp.” Đối diện với sự nghi ngờ của Vinh tam gia, Thôi

Thị vừa cuống vừa bực.

“Là con đấy.” Nghe đến đây, A Vụ vén rèm bước vào phòng.

“A Vật!”

“Lục tiểu thư!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.