TỨ QUÝ CẨM - Trang 343

Có lẽ là sự chân thành đã cảm động trời đất, phương thuốc này chữa

được bệnh của Thôi Thị, giúp làm giảm cơn ho của bà rất nhiều.

Lại nói về Vương di nương, một tháng cô ta cũng đòi được ba ngày

Vinh tam gia ở với mình. Mỗi ngày đều đến trước mặt Thôi Thị thỉnh an với
dáng vẻ lả lướt, cảm tưởng mỏng manh đến mức gió có thể thổi bay, dáng vẻ
mệt mỏi, lại không sợ lạnh để hở cả cổ, bên trên có những vết đỏ hồng,
khiến Thôi Thị nhìn mà bực mình, ngứa mắt.

A Vụ nhìn thấy thế, bấm tay Thôi Thị, đợi Vương di nương đi rồi mới

nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ đừng vì người này mà làm tổn hại đến cơ thể, chẳng
qua chỉ là loại cào cào sau mùa thu, cũng chẳng nhảy nhót được mấy ngày
nữa đâu.”

A Vụ không hiểu vết đỏ hồng trên cổ Vương di nương, nhưng Thôi Thị

thì tức đến nghẹn cổ, nằm vật ra giường không thiết nói năng gì.

Ở cái nhà này, A Vụ cơ bản đã hiểu rõ thủ đoạn của Vương di nương,

thân chỉ là tôi thiếp, chuyện lớn lao cô ta không làm nổi, cùng lắm chỉ biết
dùng tiền mua chuộc bà canh cửa, để cho cô ta ra ngoài đứng đợi Vinh tam
gia. Cô ta bỏ tiền mua nha hoàn Minh Sắc ở hậu viện, sau đó A Vụ cũng để
cô ta có thể tự do vào sân, vườn của Thôi Thị, ngay cả phòng của A Vụ cũng
không ngoại lệ.

Bây giờ, tất cả động tĩnh trong phòng, trong sân của Thôi Thị, A Vụ

đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ai được Vương di nương lấy lòng A Vụ đều
nắm rõ. Nàng chỉ dặn họ có thể lấy bạc, một số việc cũng có thể làm theo ý
cô ta, nhưng đều bẩm báo qua cho nàng.

Mấy bà già, nha hoàn này vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, có bạc cầm

trong tay, chủ nhân lại để cho tự do nên họ cũng mặc kệ Vương di nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.