TỨ QUÝ CẨM - Trang 393

Đường Âm thấy Thôi Thị như thế, càng kính trọng bà hơn, nói: “Vinh

phu nhân yên tâm, ca ca cháu chỉ đi theo từ xa, bên cạnh cháu có nha hoàn
rồi ạ.”

Lúc này Thôi Thị mới yên tâm gật đầu.

Sau khi Đường Âm kéo tay A Vụ rời đi, Thôi Thị thấy Đường Tú Cẩn

đúng là chỉ đi theo từ xa, mới thực sự yên tâm. Sau đó, bà cùng Vinh tam gia
vừa đi vừa bình phẩm về hoa đăng và đoán câu đố ghi trên đó.

A Vụ và Đường Âm nắm tay nhau bước đi, Đường Âm còn mua cho A

Vụ một xâu kẹo hồ lô. A Vụ ngại không dám ăn trước đông người, nhưng
thấy Đường Âm ăn ngon lành thì không cầm lòng được liền nếm thử. Dù sao
người đi xem đông như nêm, người nọ đụng vào người kia, ai cũng quần là
áo lượt, làm gì có thời gian rảnh rỗi chú ý đến lục tiểu thư của phủ An Quốc
Công. Thế nên A Vụ yên tâm tạm thời vứt bỏ dáng vẻ thục nữ của mình.
Kẹo hồ lô tuy không ngon lắm, nhưng ăn trong bầu không khí này cũng thấy
có vị đặc biệt.

Đi qua tiệm sách Tam Bảo Trai, A Vụ kéo Đường Âm bước vào, nhìn

cuốn nào cũng thích. Sách ở thư phòng của Vinh tam gia, A Vụ đã xem gần
hết, nàng chính là con mọt sách, kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng không
ngoại lệ, nhìn thấy sách hay là không rời đi được.

Đường Âm đứng bên cạnh kéo quả cầu len bên tai A Vụ. “Sao muội

cũng là đồ mọt sách giống nhị ca tỷ thế nhỉ!”

Nhị ca mà Đường Âm nói chính là Đường Tú Cẩn cũng vừa bước vào

Tam Bảo Trai. Chủ tiệm vừa nhìn thấy cậu liền nhiệt tình bước đến chào hỏi,
lại còn sai tiểu đồng bưng trà. “Nhị công tử, lần trước cậu bảo tìm cuốn sách
thất lạc đó, tôi đã tìm thấy rồi.”

A Vụ tò mò dỏng tai lắng nghe, thấy một gói màu xanh được mở ra,

bên trong có cuốn sách đã ngả vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.