TỨ QUÝ CẨM - Trang 394

Theo A Vụ biết, loại giấy và kiểu đóng sách như thế chắc chắn là sách

đã thất lạc từ triều nhà Yên hàng trăm năm trước.

Đường Tú Cẩn thấy A Vụ đứng một bên kiễng chân lên muốn xem

nhưng lại xấu hổ, trông rất đáng yêu. Nàng đã mọc răng cửa rồi, gương mặt
cũng thanh tú hơn, nhìn xinh hơn cả hình em bé in trên Dương Chi bạch
ngọc, khiến người ta chỉ muốn véo vào đôi má ấy.

“Này, cho muội xem.” Đường Tú Cẩn đưa cuốn Xuyên Sơn tập cho A

Vụ.

A Vụ mở to mắt nhìn, Xuyên Sơn tập cơ đấy! Đây là tập sách mà sinh

thời Xuyên Sơn cư sĩ thường học. Sau khi ngài mất, bằng hữu và đệ tử của
ngài đã chỉnh lý rồi in thành sách, nhưng chỉ in khoảng một trăm cuốn, giờ
đã hai trăm năm trôi qua, đây là cuốn duy nhất A Vụ nhìn thấy, một cuốn
sách mà nàng muốn cũng không có được.

“Bao nhiêu ngân lượng?” Đường Tú Cẩn quay sang hỏi chủ tiệm sách.

Sau cùng, hai người họ thống nhất là một nghìn lạng bạc.

Đường Âm đứng phía sau kêu ầm lên: “Đắt quá nhị ca, huynh đúng là

phá gia mà!”

Chỉ có A Vụ cầm cuốn sách lẩm bẩm: “Không đắt, không đắt.” Nếu là

nàng, đừng nói một nghìn lạng, cho dù hai nghìn lạng nàng cũng mua. A Vụ
luyến tiếc khi phải đưa cuốn Xuyên Sơn tập cho Đường Tú Cẩn.

Đường Tú Cẩn không kiềm chế được véo cái má đáng yêu, trắng ngần

như tuyết của A Vụ, cảm giác còn mềm mại hơn cả tưởng tượng, như giữa
mùa hè được ăn món chè mát lạnh vậy.

A Vụ thấy thế bừng bừng nổi giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.