TỨ QUÝ CẨM - Trang 432

chắn sẽ không được chọn.” An Quốc Công cũng có chút áy náy, nhưng trong
mắt ông, thế tử là người nối dõi, đương nhiên quan trọng hơn đứa con của
vợ lẽ, phủ Quốc Công phải dựa vào thế tử để chống trụ sau này cơ mà.

Vinh tam gia không còn lời nào để nói.

“Tổ phụ!” Vinh Giới dù sao cũng còn trẻ người non dạ, không hiểu tại

sao tổ phụ lại xử lý như vậy.

“Giới ca nhi, con chớ nóng nảy, bài văn đó dù sao cũng là đích thân con

đưa lên, lỗi đầu tiên của con là không kiểm tra kĩ, Đổng đại nho là người
nghiêm khắc, sợ rằng sẽ không bỏ qua chuyện này. Huống hồ con và Mân ca
nhi lại là huynh đệ, nếu con đi tố cáo sẽ mang danh bất hiếu, đi ngược lại
với giáo huấn của thánh nhân, chỉ làm hai bên cùng thiệt hại mà thôi.” An
Quốc Công đúng là “gừng càng già càng cay”, chỉ bằng lời nói này cũng đã
thuyết phục được Vinh Giới.

Sắc mặt của Vinh Giới tự nhiên tái đi. Lúc Vinh Ngân báo tin về, cậu

nghĩ có thể thay đổi được tất cả, nhưng giờ mới biết mọi chuyện đã muộn.

Nhưng chẳng lẽ cậu đành trơ mắt đứng nhìn Vinh Mân thay mình trở

thành học trò của Đổng đại nho hay sao? Vinh Giới không cam tâm.

An Quốc Công lại nói tiếp: “Giới ca nhi à, ta cũng biết con không cam

tâm, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, trong phủ chúng ta có một người trở
thành đệ tử của Đổng đại nho là chuyện rất tốt. Tổ phụ già rồi, phủ Quốc
Công này phải dựa vào thế hệ các con, phải dựa vào con và Vinh Mân chèo
chống. Mân ca nhi là tứ ca của con, nhưng lại làm chuyện có lỗi với con, sau
này nó thành danh, tất sẽ báo đáp con. Huynh đệ các con yêu thương giúp
đỡ nhau, kế truyền cơ nghiệp của tổ tiên là tâm nguyện lớn nhất của tổ phụ.”

Nếu Vinh Giới không nghe theo thì có nghĩa là thực sự bất hiếu rồi.

Chuyện này tự nhiên lại biến thành tâm nguyện lớn nhất của tổ phụ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.