TỨ QUÝ CẨM - Trang 433

Vinh Giới không thốt nên lời, quầng mắt đỏ ửng.

Vinh tam gia khẽ ho một tiếng, quỳ xuống trước mặt An Quốc Công,

mắt cũng đỏ ửng, giọng khàn khàn: “Cha, Giới ca nhi cũng là cháu của cha
mà!”

An Quốc Công cũng thoáng đỏ mặt. Thế tử gia ngoảnh đầu lại giận dữ

liếc nhìn Vinh tam gia, tam đệ này thật quá quắt, cha đã nói đến mức đó rồi
mà còn già mồm.

Từ lúc sinh ra đã khiến người ta chán ghét, đã ghét mẹ hắn thì chớ, giờ

hắn cũng cướp hết vinh quang của lão và nhị đệ, lẽ nào Mân ca nhi không
phải là cháu của hắn sao?

An Quốc Công nói: “Được rồi lão tam, ta biết cả. Ta sẽ phạt đại tẩu của

con, bắt nó đóng cửa hối lỗi nửa năm. Mẹ con cũng đã đồng ý di dời phần
mộ của di nương con vào trong nghĩa trang của Vinh gia. Còn về Giới ca
nhi, ta sẽ đứng ra làm chủ, cho nó một phần sản nghiệp. Nó là một đứa trẻ
có tài, sẽ có ngày làm nên sự nghiệp, cho dù không trở thành đệ tử của Đổng
đại nho, nhưng giờ có một người cha làm trạng nguyên như con đây, chẳng
lẽ lại để nó thua thiệt hay sao? Chẳng lẽ con không tin tưởng Giới ca nhi ư?”

An Quốc Công biết dùng cả tình, cả lý, cả lợi ích để “khép miệng”

Vinh tam gia, trong đó điều kiện duy nhất khiến Vinh gia động lòng là di dời
phần mộ di nương ông đến nghĩa trang của Vinh gia. Thiếp thất thường
không có tư cách được chôn trong nghĩa trang của Vinh gia, nhưng người
chưa từng có cơ hội báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ như Vinh tam
gia ông cuối cùng cũng có thể làm được việc gì đó cho mẹ rồi. Nếu bỏ qua
lần này, chỉ sợ lão thái thái sẽ không bao giờ đồng ý nữa.

Vinh Giới biết khúc mắc trong lòng cha, sợ cha khó xử, lại nghĩ ván đã

đóng thuyền bèn đỡ cha dậy, hành động này muốn nói cậu đã chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.