TỨ QUÝ CẨM - Trang 440

Trong mắt A Vụ thoáng vụt qua sự áy náy. Trên thực tế, một nửa bài

hay nói đúng hơn là lời mở đầu của bài văn “tâm lý học” này chính là do
Minh Dương Tử hai mươi năm sau sáng lập ra.

Đổng Di dẫn ba người họ ngồi vào chỗ, sai tiểu đồng rót trà, đối đãi

như thượng khách.

A Vụ đỏ mặt, cam tâm quỳ dưới đất, bái lạy Đổng Di, miệng nói: “Tiểu

tử vô lễ đã lừa gạt đại nho.”

“Ồ?” Đổng Di vuốt râu, trên khuôn mặt vẫn mang ý cười.

“Bài văn này không phải do tiểu tử làm, mà là bài văn của trưởng bối.”

A Vụ nói nửa thật nửa giả. Trên thực tế, nàng và Minh Dương Tử chẳng
phải là bạn bè vong niên, đương nhiên, lúc nàng biến thành ma cũng đã từng
nghe danh mà bay đến nhìn mặt hắn.

“Người đó là ai?” Đổng Di rất hứng thú với chuyện này. Đọc bài văn

đó và nhìn thấy A Vụ, Đổng Di đoán tuyệt đối không phải do một đứa trẻ
con viết.

Thực ra, lúc đứng ở bên ngoài A Vụ đã suy nghĩ rất lâu, nàng không

biết có nên giới thiệu cái tên Minh Dương Tử này sớm thế không, chỉ sợ
mình lại “đốt cháy giai đoạn” khiến cho phái tâm lý học bị mai một. Nếu
Minh Dương Tử thành danh ngay từ bây giờ thì hai mươi năm sau chưa chắc
đã sáng lập được phái tâm lý học.

Thế nên A Vụ nói: “Ông ấy từng nói rằng: “Đọc vạn cuốn sách cũng

không bằng đi vạn con đường”, thế nên ông đã chu du thiên hạ, không biết
tung tích ở đâu ạ.”

Văn nhân ẩn sĩ là như vậy, có người ở ẩn trên núi, có người ẩn dật trong

dân gian. Đổng Di không lấy làm lạ vì tung tích khó tìm kiếm của một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.